Vĩnh Hằng Hoa Viên (Dịch)
Chương 10 : Thánh xử nữ
Ngày đăng: 01:06 27/06/20
Chương 10: Thánh xử nữ
Ở dưới thâm uyên ngày thứ năm, không khí mát mẻ, trong lành, nước trải dài một màu xanh biếc, cảnh vật như tranh.
Trong năm ngày này, ngoại trừ ngày đầu tiên ra, Ai Phỉ ngày nào cũng bị Bố Lâm gian dâm không ngừng nghỉ. Nàng vô số lần nghĩ muốn tự sát, thế nhưng hắn không cho nàng một chút thời gian nào cả. Cái tên dâm thú vô sỉ này, chỉ cần nàng vừa tỉnh dậy, hắn liền chinh chiến trên cơ thể nàng, đem nàng làm cho hôn mê mới nghỉ.
Nhưng bởi vì thường xuyên bị bất tỉnh, thời gian nàng được nghỉ ngơi ngày càng nhiều, trong mộng đẹp cũng không cần phải ưu sầu, lo lắng nên ma pháp của nàng cấp tốc hồi phục. Tuy nhiên nếu so với tốc độ hồi phục của Bố Lâm thì nàng kém xa. Bởi thế nên ở trước mặt hắn, nàng vẫn yếu thế, bị hắn ăn sạch sẽ.
Ai Phỉ khẽ mở mắt liền thấy trước mặt là khuôn mặt ghê tởm của Bố Lâm. Hắn không xấu, cũng không anh tuấn, thế nhưng khuôn mặt hắn lại vuông chữ điền, tràn ngập vẻ đẹp nam tính. Tuy nhiên, cho dù hắn có bao nhiêu mị lực trong mắt nàng đều là ghê tởm. Tên dâm thú ghê tởm!
“Ngươi tỉnh rồi à? Còn giữ ý định tự sát sao?” Bố Lâm nở nụ cười dâm đãng hỏi. Tay hắn đang nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực sữa đầy đặn, ở trên thì hắn đang khẽ hôn nàng. Nàng mặc kệ để hắn hôn.
Cặp môi cả hai tách nhau ra, Bố Lâm vô sỉ nói: “Càng ngày ngươi càng ngoan, có phải là thích ta rồi không?”
Ai Phỉ quay mặt né sang một bên, tức giận sẵng giọng nói: “Ta làm sao có thể thích thứ cầm thú như ngươi? Cút ngay, để ta đi tắm!”
“Ta giúp ngươi tắm!” Bố Lâm ôm nàng đi đến bên cạnh bờ sông.
Nàng giãy giụa: “Thả ta xuống, ta tự tắm được.”
Bố Lâm nói: “Khi ngươi thanh tỉnh, ta phải luôn để ý tới ngươi, bằng không ngươi lại quẩn trí tự sát, ta liền một mình cô đơn a.”
“Ta… Ta không tự sát nữa! Buông ra!” Ai Phỉ không có tâm tư cãi nhau với hắn, hét lên.
Bố Lâm hạ xuống chỗ nước cạn, ôm Ai Phỉ ở trong ngực, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Tuy mới chỉ ở với ngươi có năm ngày, ngươi số lần nói dối còn nhiều hơn việc ta khiến ngươi lên đỉnh! Nhìn ngươi bề ngoài ôn nhu, ngây thơ, thế nhưng lại biết nói dối lừa người nha! Ngay ngày hôm qua, lúc ta vừa đi tiểu tiện, ngươi liền lao đầu vào vách đá. Hắc hắc! Đáng tiếc, ngươi lại đụng vào ngực ta. Nha! ngươi sờ thử trong ngực ta, đến giờ còn đau nhức, thật đáng thương a!”
Hắn đem tay nàng đặt trên ngực, Ai Phỉ nhìn chỗ vết thương của Bố Lâm ở trên ngực, da chết bắt đầu tróc ra, chỉ để lại vết sẹo màu bạc nhạt. Nàng nhẹ nhàng sờ ngực hắn, ngẩng mặt cười nói: “Nếu ta không có tự sát nữa, ngươi sẽ cho ta được tự do phải không?”
Bố Lâm hỏi: “Ngươi muốn tự do như thế nào?”
Ai Phỉ đáp: “Ít nhất… ta ở chỗ này có thể tự do hoạt động. Còn có,… không được mỗi lần đều làm ta cho đến khi hôn mê.”
Bố Lâm suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Ngươi dựa vào gì để ta tin tưởng ngươi?”
Ai Phỉ lưỡng lự một hồi, bàn tay mềm mại ở trong nước liền cầm nhục bổng, từ từ đưa tới tiểu huyệt, nhẹ nhàng ngồi xuống, đem nhục bổng hắn đều tiến vào toàn bộ bên trong huyệt đạo. Sau đó, hai tay ôm cổ hắn, kiều đồn nhẹ nhàng nhấc lên hạ xuống, khuôn mặt kê lên bờ vai cường tráng của hắn, thâm ý nói: “Ta… bị ngươi làm đã thành thói quen, thiếu một ngày là không thể chịu nổi rồi!”
Bố Lâm sửng sốt, sau mười lần nhấp nhô, ngửa mặt lên trời nhìn mây trắng ở trên cao. Một lúc sau, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ lần đầu nàng chủ động.
“Tiểu muội muội Ai Phỉ, ngươi dùng lá che sự mỹ lệ của ngươi lại làm gì vậy? Thực sự là rảnh rỗi mà!”
Bố Lâm lười biếng ngâm mình trong nước, đưa mắt nhìn Ai Phỉ bên bờ sông đang kết lá cây làm thành cái khố để mặc vào. Tuy việc này càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, nhưng mà ở đây chỉ có hai người bọn họ, làm việc này để làm chi a!
Từ hai ngày trước, sau khi Ai Phỉ nói ra những lời đó, Bố Lâm quyết định để nàng tự do hoạt động. Khiến cho hắn hứng khởi là nàng quả nhiên không còn muốn tự sát. Hắn dần dần yên tâm, để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Việc Ai Phỉ có thể làm liền nhiều hơn lúc trước, bình thường nàng lấy một chút cành lá hoặc cỏ dại che giấu đi chỗ nhạy cảm.
Dùng thú tính của Bố Lâm, đương nhiên không thích Ai Phỉ làm như thế, hắn luôn luôn đưa ra ý kiến chế nhạo, muốn nàng dỡ bỏ, nhưng nàng mặc kệ.
Còn có việc nữa là, sau khi nàng được tự do, trong vòng hai ngày, nàng liền không còn ngoan ngoãn, luôn luôn tránh né, khiến cho Bố Lâm phải rất vất vả mới bắt được nàng. Lúc ôm nàng lại, hắn muốn cường bạo, gian dâm nàng thì bỗng nhiên phát hiện tiểu huyệt của Ai Phỉ không tiến được vào nữa. Bố Lâm liền biết được là Ai Phỉ đã thi triển ra một loại kết giới không biết tên để phong ấn tiểu huyệt lại, khiến hắn không thể làm gì!
Dù Bố Lâm có thi triển Dâm thú tiên khiến cho nàng lưu đầy dâm thủy. Thế nhưng kết giới vẫn không thể suy chuyển, làm hại hắn nghẹn hỏa hai ngày.
“Không được gọi ta là tiểu muội muội! Ta lớn hơn ngươi cả trăm tuổi!”
Ai Phỉ khi nghe hắn gọi như thế rất tức giận, tên dâm thú này trong đầu không được bình thường, cứ hễ gặp nữ nhân xinh đẹp liền gọi tiểu muội muội, tâm thật hắc a!
Bố Lâm rời khỏi lòng sông đi tới bên cạnh Ai Phỉ, vẻ mặt cầu khẩn: “Tiểu muội muội Ai Phỉ, ta năn nỉ ngươi đem kết giới của ngươi hủy đi mà. Ngươi nhìn nhục bổng của ta đều ngao (khô) ra hỏa. Ta xin lỗi ngươi có được hay không? Dù cho thế nào đi nữa, chúng ta cũng được coi như là phu thê. Còn không biết ở chỗ này bao lâu, ngươi tội gì phải lãng phí một chút ma pháp mới khôi phục để thi triển cái kết giới vớ vẩn này nha! Ngươi cũng không còn là xử nữ, phong ấn lại để làm gì?”
Ai Phỉ tản nhiên nói: “Ta có thể cùng ngươi chung sống hòa thuận, có thể không tự sát, cũng có thể không ám sát ngươi. Thế nhưng ta lại không muốn cùng ngươi làm lại chuyện kia!”
“Đừng tưởng rằng ngươi có kết giới là ta không có biện pháp.” Bố Lâm ở nhũ hoa của nàng bóp một cái, cười lạnh rời đi, lần mò theo rễ cây tìm kiếm.
Ai Phỉ dõi theo Bố Lâm, có chút tò mò nhưng lại nghĩ không ra được hắn muốn làm trò gì. Nàng liền nằm ở trên cái sàng (giường) được làm từ cỏ dại và lá cây khô suy tư nên làm gì tiếp theo, dần dần nàng thiếp đi.
Trong lúc đang mơ màng, bỗng nhiên nghe được Bố Lâm đắc ý dâm tiếu, Ai Phỉ kinh hoảng mở mắt. Chỉ thấy Bố Lâm trên tay cầm một con vật tựa như giun, nhìn kỹ thì lại giống một con rắn nhỏ. Tuy rằng nàng sống gần hai trăm năm, nhưng cũng chưa thấy loài này, nhìn vừa đáng sợ lại ghê tởm, nàng không khỏi thét lên: “Đó là cái gì? Chớ đem lại gần ta!”
Bố Lâm cười nói: “Nó được gọi là ôn xà (ôn trong ôn nhu = dịu dàng), là một loài động vật rất hiền lành! Cho nên nếu người nào ăn nó xong, liền cũng sẽ trở nên ôn nhu, ngoan ngoãn!”
Ai Phỉ nghe được lời của Bố Lâm sợ hãi đứng dậy dùng tay gạt ra, con rắn lựa thời cơ nhảy xuống trốn mất.
Bố Lâm nhìn thấy công lao nửa ngày của mình đã không còn, tức giận đến méo mặt oa oa kêu to: “Kỹ nữ Ai Phỉ, ngươi dám để ôn xà ta cực khổ bắt được chạy mất, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Dứt lời, hắn liền vội vàng chạy đi tìm kiếm ở xung quanh. Ai Phỉ chỉ biết tên loại rắn này nhưng lại không biết rõ được tâm tư của Bố Lâm bắt nó về để làm gì. Chỉ thấy hắn hướng bụi cây đi tiểu tiện, cũng không biết hắn đã tiểu tiện bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn không bắt được ôn xà.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Ai Phỉ lần thứ hai tiến vào mộng đẹp. Đột nhiên trong mộng nàng liền cảm thấy có vật gì chui vào cổ họng. Nàng choàng tỉnh dậy, chỉ thấy Bố Lâm cười âm hiểm, nàng chợt kinh hãi. Đưa mắt nhìn kỹ ôn xà trên tay hắn đã bị rạch bụng, đồng thời nàng cảm giác trong cổ họng có vị tanh tanh, nàng tức giận quát: “Dâm thú! Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Ôn xà đảm!” Bố Lâm đem thi thể ôn xà vứt sang một bên, lại cười nói : “Ngươi ăn có ngon không?”
“Ngươi!” Ai Phỉ liền muốn đánh nhau với Bố Lâm, thế nhưng phát giác thân thể trở nên vô lực. Lúc này, nàng càng hoảng loạn, thét hỏi Bố Lâm: “Bố Lâm, ngươi đã làm gì ta?”
Bố Lâm vẫn dửng dưng cười đáp: “Ta đâu có làm gì, chỉ cho ngươi ăn ôn xà đảm thôi! Ta nghĩ ngươi chưa hề thấy qua loại rắn này, bởi vì chúng khá giống giun chỉ thích chui rúc sâu trong lòng đất. Chúng cũng khá là hiếm nên rất ít người biết tới. Ta rất may mắn a! Tuy có biết một ít thông tin về chúng, nhưng lần này cũng là lần đầu thấy nó. Từ lúc đầu ở đây, ta liền phát hiện ra rể cây nơi này là loại ôn xà ưa thích đào hang nên ta đoán nơi này có thể có ôn xà. Vốn ta cũng không rảnh đi kiếm chúng, tuy nhiên ngươi lại đem tiểu huyệt phong ấn lại khiến ta chạy khắp nơi đi tiểu như tiểu cẩu vậy để bắt chúng. Ngươi thật là ác! Ngươi có biết ta vất vả thế nào không? Vì để có thể đi tiểu liên tục, ta đã uống không biết bao nhiêu nước sông!”
Ai Phỉ cả giận nói: “Ngươi nói nhảm gì đó! Trả lời ta! Ta vì sao không thể cử động?”
Bố Lâm cười dâm đãng: “Muốn biết sao? Cầu xin ta đi, ta đang suy nghĩ có nên nói cho ngươi biết không? Ha ha! Kết giới? Kết giới của ngươi đã biến mất.”
Ai Phỉ nhìn nụ cười vô sỉ của hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi muốn ta làm gì thì mới bằng lòng nói cho ta biết?”
Bố Lâm đáp lại: “Yêu cầu của ta cũng không cao. Trước tiên đem thân phận của ngươi nói ra. Bởi vì ta chinh chiến cùng tinh linh tận chín năm trời, chưa từng chạm mặt ngươi. Thế nhưng ma pháp của ngươi lại mạnh vượt quá sức tưởng tượng. Cách ngươi xưng hô với tinh linh hoàng hậu lại khá là thân cận, cho nên ta rất là tò mò a!”
Ai Phỉ lúc này mất hết khí lực, toàn thân xụi lơ mềm nhũn như bún. Biết đây là do Bố Lâm âm thầm ra tay tác động. Trong lòng cũng muốn biết hắn đã làm gì nàng, tính trả lời tùy tiện cho qua chuyện. Không ngờ hắn lại nói: “Ta nhìn ánh mắt của ngươi, biết ngươi đang tính nói dối, ngươi cũng đừng quên kinh nghiệm nói dối của ta so với ngươi nhiều. Ngươi mà không nói thật thì hậu quả tự gánh vác.”
“Được rồi ta nói thật.” Ai Phỉ cuối cùng chịu thua: “Ta là thị nữ của tinh linh hoàng hậu – Điệp Vũ, từ trước khi nàng được gả cho tinh linh vương nên lâu lâu vẫn gọi nàng là tiểu thư.”
Bố Lâm vội kêu lên: “Chơi! Thị nữ của Điệp Vũ? Vì sao ngươi còn là xử nữ? Giống như tư sắc của ngươi, tinh linh tộc cũng không có nhiều a, lão ô quy Nhiên Hoa vì sao còn để sót ngươi?”
Ai Phỉ mắng: “Ngươi đừng đem tinh linh tộc của ta so sánh với thứ dơ bẩn nhà ngươi! Ở trong tinh linh tộc, muốn làm chuyện này, song phương đều phải tự nguyện, ta nếu mà không muốn, tinh linh vương cũng không làm gì được ta!”
Bố Lâm giật mình nói: “Vì sao ngươi không muốn? Làm xử nữ rất thoải mái sao?”
Ai Phỉ buồn bực liếc Bố Lâm trắng cả mắt: “Ta chính là Thánh xử nữ kế vị được mọi người chọn! Nếu không phải do ngươi, qua vài chục năm nữa, ta chính là người thủ hộ thứ tư của tinh linh tộc! Hỗn đản! Đem ta hủy hoại thê thảm như vậy, còn muốn quát mắng ta? Ta hận chết ngươi!”
Bố Lâm vỗ vỗ cái trán tỉnh ngộ nói: “Thì ra là Thánh xử nữ kế vị, thảo nào trước đây ta không gặp được ngươi. Suy nghĩ lại hình như có chuyện này, Thánh xử nữ phải là Dực tinh linh đồng thời còn phải có ma pháp cường hãn nhất. Bây giờ tinh linh tam thánh, đứng đầu là Nguyệt Vụ, thành thạo huyễn thuật, thánh quang hệ công kích cùng ma pháp thủy hệ mang tính trị liệu; Linh Trí lại là tinh linh tiên tri, biết sử dụng hỏa hệ cùng ma pháp triệu hồi; Thảo Hoa thì tự thân võ đạo cường hãn cùng ma pháp thủy hệ có tính công kích, nàng còn là Thần tiễn của tinh linh tộc. Hình như còn thiếu… Oa, nga… Kết giới ma pháp! Đúng rồi, ngươi chính là người được Thánh sứ Tuyết Vũ truyền thụ, nàng đã chết cách đây một trăm hai mươi năm.”
Ai Phỉ kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi lại biết nhiều như thế?”
Bố Lâm cúi xuống hôn miệng nhỏ của nàng, cười nói: "Truyền thừa chúng ta nhận được không chỉ có lực lượng cùng huyết chú, trong đó còn có một số ký ức quan trọng. Kể từ khi ta bắt đầu kế thừa huyết chú, trong tâm trí sẽ xuất hiện thêm rất nhiều kiến thức mới lạ. Thân là Thánh xử nữ tinh linh tộc, phải luôn ở trong tinh linh tộc, cả đời phải trong trắng, thánh khiết. Sẽ không tham dự tới chiến trường cùng chính trị để chứng tỏ thân phận cao quý không như phàm phu tục tử. Chỉ có lúc tinh linh tộc sắp diệt vong hoặc tinh linh vương bị thay đổi thành người khác thì các nàng mới xuất hiện một chút!"
"Tại sao ngươi lại muốn làm Thánh xử nữ? Chẳng lẽ lại muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy? Tính ra ngươi nên cảm tạ ta mới phải! Nhờ ta mà ngươi không cần phải sống cuộc đời nhạt nhẽo, vô vị như thế! Ha ha! Thánh xử nữ kế vị cũng bị ta chơi qua! Bước kế tiếp, lão tử muốn chơi Tam thánh của tinh linh tộc, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi! Ngươi là dùng kết giới để phong ấn tiểu huyệt, ko biết các nàng lại dùng cái gì tới che cửa động lại đây? Quả là tò mò a! Nhưng cho dù dùng lực lượng hay ma pháp nào đi nữa, chỉ cần gặp ôn xà đảm cũng phải cúi đầu xưng thần (thần phục đó a)! Chín trăm năm trước, Tổ tiên Bố Thú của ta cũng đã từng chơi qua tinh linh tứ thánh. Khiến cho ta suy nghĩ, chắc hẳn trong ký ức truyền thừa của Bố Thú phải có ghi chép kinh nghiệm lại nha! Không biết Tam thánh thì sử dụng biện pháp nào?"
Bố Lâm trầm tư suy nghĩ, Ai Phỉ nhìn hắn thừ người, tức giận mắng: “Ngươi có suy nghĩ đủ chưa? Ta đã trả lời nghi hoặc của ngươi, ngươi cũng nên trả lời vấn đề ta hỏi mới phải chứ?”
“Kiền! Nghĩ không ra a, vì để đạt được thánh khiết, trong trắng, mỗi một Thánh xử nữ đều có phương pháp thủ hộ trinh tiết, ta nghĩ nát óc cũng không ra nổi! Được rồi, kết giới này của ngươi chắc gọi là Sinh mệnh chi tỏa (sợi xích của sinh mệnh), chính là một trong những sinh mệnh kết giới của tinh linh tộc. Sinh mệnh chi tỏa chia làm hai loại: một là Cấm sinh mệnh chi tỏa, cái còn lại là Phản sinh mệnh chi tỏa. Ngươi đang thi triển hẳn là Cấm sinh mệnh chi tỏa. Bởi vì Phản sinh mệnh chi tỏa phải do ngươi khác thi triển lên ngươi, là một loại ma pháp thất đức a! Kết giới này ép buộc nữ nhân đem tiểu huyệt phong ấn lại, chỉ có nam nhân thi triển kết giới mới có thể tiến vào huyệt đạo bị phong ấn. Đây chính là kết giới mà nam tinh linh thời viễn cổ dùng để phong ấn huyệt đạo nữ nhân của mình, không cho nam nhân khác cắm sừng nha. Hắc hắc! Kết giới này còn có một ưu điểm khác chính là cho dù nữ nhân bị thi triển kết giới này có chết đi nữa thì kết giới cũng vô phương biến mất, vĩnh viễn tồn tại cho dù lực lượng ma pháp đã tiêu tán. Chỉ tiếc của ngươi lại là Cấm sinh mệnh chi tỏa, khó có thể chống đối được đặc tính của ôn xà đảm.”
Bố Lâm vừa nói vừa khiêu khích âm phùng. Ai Phỉ nhịn không được nữa khẽ rên rỉ: “Bố Lâm, ngươi muốn làm gì thì làm nhưng trước hết phải nói rõ sự tình cho ta. Cắm vào đi, hỗn đản, ngươi muốn ăn ta như thế nào tùy ngươi!”
“Thánh xử nữ cao quý thuần khiết a! Cuối cùng cũng năn nỉ ta rồi. Ha ha!” Bố Lâm cuồng tiếu, ngón tay ở bên ngoài tiểu huyệt xoa, nói: “Ngươi đã cầu khẩn thì ta cũng nói cho ngươi biết một chút. Ôn xà là loài động vật thuộc hắc ám hệ, mật của nó có thể phong ấn lực lượng tất cả các hệ ma pháp. Trước mắt chỉ nói cho ngươi biết như thế, sau này có thời gian sẽ kể tiếp cho ngươi biết. Hiện tại chúng ta nên làm việc chính sự. Tiểu muội muội Ai Phỉ, hy vọng làm Thánh xử nữ của ngươi đã không còn, liền trở thành nhân tình của ta đi! So ra làm Thánh xử nữ hạnh phúc gấp trăm lần!”
Ở dưới thâm uyên ngày thứ năm, không khí mát mẻ, trong lành, nước trải dài một màu xanh biếc, cảnh vật như tranh.
Trong năm ngày này, ngoại trừ ngày đầu tiên ra, Ai Phỉ ngày nào cũng bị Bố Lâm gian dâm không ngừng nghỉ. Nàng vô số lần nghĩ muốn tự sát, thế nhưng hắn không cho nàng một chút thời gian nào cả. Cái tên dâm thú vô sỉ này, chỉ cần nàng vừa tỉnh dậy, hắn liền chinh chiến trên cơ thể nàng, đem nàng làm cho hôn mê mới nghỉ.
Nhưng bởi vì thường xuyên bị bất tỉnh, thời gian nàng được nghỉ ngơi ngày càng nhiều, trong mộng đẹp cũng không cần phải ưu sầu, lo lắng nên ma pháp của nàng cấp tốc hồi phục. Tuy nhiên nếu so với tốc độ hồi phục của Bố Lâm thì nàng kém xa. Bởi thế nên ở trước mặt hắn, nàng vẫn yếu thế, bị hắn ăn sạch sẽ.
Ai Phỉ khẽ mở mắt liền thấy trước mặt là khuôn mặt ghê tởm của Bố Lâm. Hắn không xấu, cũng không anh tuấn, thế nhưng khuôn mặt hắn lại vuông chữ điền, tràn ngập vẻ đẹp nam tính. Tuy nhiên, cho dù hắn có bao nhiêu mị lực trong mắt nàng đều là ghê tởm. Tên dâm thú ghê tởm!
“Ngươi tỉnh rồi à? Còn giữ ý định tự sát sao?” Bố Lâm nở nụ cười dâm đãng hỏi. Tay hắn đang nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực sữa đầy đặn, ở trên thì hắn đang khẽ hôn nàng. Nàng mặc kệ để hắn hôn.
Cặp môi cả hai tách nhau ra, Bố Lâm vô sỉ nói: “Càng ngày ngươi càng ngoan, có phải là thích ta rồi không?”
Ai Phỉ quay mặt né sang một bên, tức giận sẵng giọng nói: “Ta làm sao có thể thích thứ cầm thú như ngươi? Cút ngay, để ta đi tắm!”
“Ta giúp ngươi tắm!” Bố Lâm ôm nàng đi đến bên cạnh bờ sông.
Nàng giãy giụa: “Thả ta xuống, ta tự tắm được.”
Bố Lâm nói: “Khi ngươi thanh tỉnh, ta phải luôn để ý tới ngươi, bằng không ngươi lại quẩn trí tự sát, ta liền một mình cô đơn a.”
“Ta… Ta không tự sát nữa! Buông ra!” Ai Phỉ không có tâm tư cãi nhau với hắn, hét lên.
Bố Lâm hạ xuống chỗ nước cạn, ôm Ai Phỉ ở trong ngực, cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Tuy mới chỉ ở với ngươi có năm ngày, ngươi số lần nói dối còn nhiều hơn việc ta khiến ngươi lên đỉnh! Nhìn ngươi bề ngoài ôn nhu, ngây thơ, thế nhưng lại biết nói dối lừa người nha! Ngay ngày hôm qua, lúc ta vừa đi tiểu tiện, ngươi liền lao đầu vào vách đá. Hắc hắc! Đáng tiếc, ngươi lại đụng vào ngực ta. Nha! ngươi sờ thử trong ngực ta, đến giờ còn đau nhức, thật đáng thương a!”
Hắn đem tay nàng đặt trên ngực, Ai Phỉ nhìn chỗ vết thương của Bố Lâm ở trên ngực, da chết bắt đầu tróc ra, chỉ để lại vết sẹo màu bạc nhạt. Nàng nhẹ nhàng sờ ngực hắn, ngẩng mặt cười nói: “Nếu ta không có tự sát nữa, ngươi sẽ cho ta được tự do phải không?”
Bố Lâm hỏi: “Ngươi muốn tự do như thế nào?”
Ai Phỉ đáp: “Ít nhất… ta ở chỗ này có thể tự do hoạt động. Còn có,… không được mỗi lần đều làm ta cho đến khi hôn mê.”
Bố Lâm suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Ngươi dựa vào gì để ta tin tưởng ngươi?”
Ai Phỉ lưỡng lự một hồi, bàn tay mềm mại ở trong nước liền cầm nhục bổng, từ từ đưa tới tiểu huyệt, nhẹ nhàng ngồi xuống, đem nhục bổng hắn đều tiến vào toàn bộ bên trong huyệt đạo. Sau đó, hai tay ôm cổ hắn, kiều đồn nhẹ nhàng nhấc lên hạ xuống, khuôn mặt kê lên bờ vai cường tráng của hắn, thâm ý nói: “Ta… bị ngươi làm đã thành thói quen, thiếu một ngày là không thể chịu nổi rồi!”
Bố Lâm sửng sốt, sau mười lần nhấp nhô, ngửa mặt lên trời nhìn mây trắng ở trên cao. Một lúc sau, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ lần đầu nàng chủ động.
“Tiểu muội muội Ai Phỉ, ngươi dùng lá che sự mỹ lệ của ngươi lại làm gì vậy? Thực sự là rảnh rỗi mà!”
Bố Lâm lười biếng ngâm mình trong nước, đưa mắt nhìn Ai Phỉ bên bờ sông đang kết lá cây làm thành cái khố để mặc vào. Tuy việc này càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, nhưng mà ở đây chỉ có hai người bọn họ, làm việc này để làm chi a!
Từ hai ngày trước, sau khi Ai Phỉ nói ra những lời đó, Bố Lâm quyết định để nàng tự do hoạt động. Khiến cho hắn hứng khởi là nàng quả nhiên không còn muốn tự sát. Hắn dần dần yên tâm, để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Việc Ai Phỉ có thể làm liền nhiều hơn lúc trước, bình thường nàng lấy một chút cành lá hoặc cỏ dại che giấu đi chỗ nhạy cảm.
Dùng thú tính của Bố Lâm, đương nhiên không thích Ai Phỉ làm như thế, hắn luôn luôn đưa ra ý kiến chế nhạo, muốn nàng dỡ bỏ, nhưng nàng mặc kệ.
Còn có việc nữa là, sau khi nàng được tự do, trong vòng hai ngày, nàng liền không còn ngoan ngoãn, luôn luôn tránh né, khiến cho Bố Lâm phải rất vất vả mới bắt được nàng. Lúc ôm nàng lại, hắn muốn cường bạo, gian dâm nàng thì bỗng nhiên phát hiện tiểu huyệt của Ai Phỉ không tiến được vào nữa. Bố Lâm liền biết được là Ai Phỉ đã thi triển ra một loại kết giới không biết tên để phong ấn tiểu huyệt lại, khiến hắn không thể làm gì!
Dù Bố Lâm có thi triển Dâm thú tiên khiến cho nàng lưu đầy dâm thủy. Thế nhưng kết giới vẫn không thể suy chuyển, làm hại hắn nghẹn hỏa hai ngày.
“Không được gọi ta là tiểu muội muội! Ta lớn hơn ngươi cả trăm tuổi!”
Ai Phỉ khi nghe hắn gọi như thế rất tức giận, tên dâm thú này trong đầu không được bình thường, cứ hễ gặp nữ nhân xinh đẹp liền gọi tiểu muội muội, tâm thật hắc a!
Bố Lâm rời khỏi lòng sông đi tới bên cạnh Ai Phỉ, vẻ mặt cầu khẩn: “Tiểu muội muội Ai Phỉ, ta năn nỉ ngươi đem kết giới của ngươi hủy đi mà. Ngươi nhìn nhục bổng của ta đều ngao (khô) ra hỏa. Ta xin lỗi ngươi có được hay không? Dù cho thế nào đi nữa, chúng ta cũng được coi như là phu thê. Còn không biết ở chỗ này bao lâu, ngươi tội gì phải lãng phí một chút ma pháp mới khôi phục để thi triển cái kết giới vớ vẩn này nha! Ngươi cũng không còn là xử nữ, phong ấn lại để làm gì?”
Ai Phỉ tản nhiên nói: “Ta có thể cùng ngươi chung sống hòa thuận, có thể không tự sát, cũng có thể không ám sát ngươi. Thế nhưng ta lại không muốn cùng ngươi làm lại chuyện kia!”
“Đừng tưởng rằng ngươi có kết giới là ta không có biện pháp.” Bố Lâm ở nhũ hoa của nàng bóp một cái, cười lạnh rời đi, lần mò theo rễ cây tìm kiếm.
Ai Phỉ dõi theo Bố Lâm, có chút tò mò nhưng lại nghĩ không ra được hắn muốn làm trò gì. Nàng liền nằm ở trên cái sàng (giường) được làm từ cỏ dại và lá cây khô suy tư nên làm gì tiếp theo, dần dần nàng thiếp đi.
Trong lúc đang mơ màng, bỗng nhiên nghe được Bố Lâm đắc ý dâm tiếu, Ai Phỉ kinh hoảng mở mắt. Chỉ thấy Bố Lâm trên tay cầm một con vật tựa như giun, nhìn kỹ thì lại giống một con rắn nhỏ. Tuy rằng nàng sống gần hai trăm năm, nhưng cũng chưa thấy loài này, nhìn vừa đáng sợ lại ghê tởm, nàng không khỏi thét lên: “Đó là cái gì? Chớ đem lại gần ta!”
Bố Lâm cười nói: “Nó được gọi là ôn xà (ôn trong ôn nhu = dịu dàng), là một loài động vật rất hiền lành! Cho nên nếu người nào ăn nó xong, liền cũng sẽ trở nên ôn nhu, ngoan ngoãn!”
Ai Phỉ nghe được lời của Bố Lâm sợ hãi đứng dậy dùng tay gạt ra, con rắn lựa thời cơ nhảy xuống trốn mất.
Bố Lâm nhìn thấy công lao nửa ngày của mình đã không còn, tức giận đến méo mặt oa oa kêu to: “Kỹ nữ Ai Phỉ, ngươi dám để ôn xà ta cực khổ bắt được chạy mất, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Dứt lời, hắn liền vội vàng chạy đi tìm kiếm ở xung quanh. Ai Phỉ chỉ biết tên loại rắn này nhưng lại không biết rõ được tâm tư của Bố Lâm bắt nó về để làm gì. Chỉ thấy hắn hướng bụi cây đi tiểu tiện, cũng không biết hắn đã tiểu tiện bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn không bắt được ôn xà.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Ai Phỉ lần thứ hai tiến vào mộng đẹp. Đột nhiên trong mộng nàng liền cảm thấy có vật gì chui vào cổ họng. Nàng choàng tỉnh dậy, chỉ thấy Bố Lâm cười âm hiểm, nàng chợt kinh hãi. Đưa mắt nhìn kỹ ôn xà trên tay hắn đã bị rạch bụng, đồng thời nàng cảm giác trong cổ họng có vị tanh tanh, nàng tức giận quát: “Dâm thú! Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Ôn xà đảm!” Bố Lâm đem thi thể ôn xà vứt sang một bên, lại cười nói : “Ngươi ăn có ngon không?”
“Ngươi!” Ai Phỉ liền muốn đánh nhau với Bố Lâm, thế nhưng phát giác thân thể trở nên vô lực. Lúc này, nàng càng hoảng loạn, thét hỏi Bố Lâm: “Bố Lâm, ngươi đã làm gì ta?”
Bố Lâm vẫn dửng dưng cười đáp: “Ta đâu có làm gì, chỉ cho ngươi ăn ôn xà đảm thôi! Ta nghĩ ngươi chưa hề thấy qua loại rắn này, bởi vì chúng khá giống giun chỉ thích chui rúc sâu trong lòng đất. Chúng cũng khá là hiếm nên rất ít người biết tới. Ta rất may mắn a! Tuy có biết một ít thông tin về chúng, nhưng lần này cũng là lần đầu thấy nó. Từ lúc đầu ở đây, ta liền phát hiện ra rể cây nơi này là loại ôn xà ưa thích đào hang nên ta đoán nơi này có thể có ôn xà. Vốn ta cũng không rảnh đi kiếm chúng, tuy nhiên ngươi lại đem tiểu huyệt phong ấn lại khiến ta chạy khắp nơi đi tiểu như tiểu cẩu vậy để bắt chúng. Ngươi thật là ác! Ngươi có biết ta vất vả thế nào không? Vì để có thể đi tiểu liên tục, ta đã uống không biết bao nhiêu nước sông!”
Ai Phỉ cả giận nói: “Ngươi nói nhảm gì đó! Trả lời ta! Ta vì sao không thể cử động?”
Bố Lâm cười dâm đãng: “Muốn biết sao? Cầu xin ta đi, ta đang suy nghĩ có nên nói cho ngươi biết không? Ha ha! Kết giới? Kết giới của ngươi đã biến mất.”
Ai Phỉ nhìn nụ cười vô sỉ của hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi muốn ta làm gì thì mới bằng lòng nói cho ta biết?”
Bố Lâm đáp lại: “Yêu cầu của ta cũng không cao. Trước tiên đem thân phận của ngươi nói ra. Bởi vì ta chinh chiến cùng tinh linh tận chín năm trời, chưa từng chạm mặt ngươi. Thế nhưng ma pháp của ngươi lại mạnh vượt quá sức tưởng tượng. Cách ngươi xưng hô với tinh linh hoàng hậu lại khá là thân cận, cho nên ta rất là tò mò a!”
Ai Phỉ lúc này mất hết khí lực, toàn thân xụi lơ mềm nhũn như bún. Biết đây là do Bố Lâm âm thầm ra tay tác động. Trong lòng cũng muốn biết hắn đã làm gì nàng, tính trả lời tùy tiện cho qua chuyện. Không ngờ hắn lại nói: “Ta nhìn ánh mắt của ngươi, biết ngươi đang tính nói dối, ngươi cũng đừng quên kinh nghiệm nói dối của ta so với ngươi nhiều. Ngươi mà không nói thật thì hậu quả tự gánh vác.”
“Được rồi ta nói thật.” Ai Phỉ cuối cùng chịu thua: “Ta là thị nữ của tinh linh hoàng hậu – Điệp Vũ, từ trước khi nàng được gả cho tinh linh vương nên lâu lâu vẫn gọi nàng là tiểu thư.”
Bố Lâm vội kêu lên: “Chơi! Thị nữ của Điệp Vũ? Vì sao ngươi còn là xử nữ? Giống như tư sắc của ngươi, tinh linh tộc cũng không có nhiều a, lão ô quy Nhiên Hoa vì sao còn để sót ngươi?”
Ai Phỉ mắng: “Ngươi đừng đem tinh linh tộc của ta so sánh với thứ dơ bẩn nhà ngươi! Ở trong tinh linh tộc, muốn làm chuyện này, song phương đều phải tự nguyện, ta nếu mà không muốn, tinh linh vương cũng không làm gì được ta!”
Bố Lâm giật mình nói: “Vì sao ngươi không muốn? Làm xử nữ rất thoải mái sao?”
Ai Phỉ buồn bực liếc Bố Lâm trắng cả mắt: “Ta chính là Thánh xử nữ kế vị được mọi người chọn! Nếu không phải do ngươi, qua vài chục năm nữa, ta chính là người thủ hộ thứ tư của tinh linh tộc! Hỗn đản! Đem ta hủy hoại thê thảm như vậy, còn muốn quát mắng ta? Ta hận chết ngươi!”
Bố Lâm vỗ vỗ cái trán tỉnh ngộ nói: “Thì ra là Thánh xử nữ kế vị, thảo nào trước đây ta không gặp được ngươi. Suy nghĩ lại hình như có chuyện này, Thánh xử nữ phải là Dực tinh linh đồng thời còn phải có ma pháp cường hãn nhất. Bây giờ tinh linh tam thánh, đứng đầu là Nguyệt Vụ, thành thạo huyễn thuật, thánh quang hệ công kích cùng ma pháp thủy hệ mang tính trị liệu; Linh Trí lại là tinh linh tiên tri, biết sử dụng hỏa hệ cùng ma pháp triệu hồi; Thảo Hoa thì tự thân võ đạo cường hãn cùng ma pháp thủy hệ có tính công kích, nàng còn là Thần tiễn của tinh linh tộc. Hình như còn thiếu… Oa, nga… Kết giới ma pháp! Đúng rồi, ngươi chính là người được Thánh sứ Tuyết Vũ truyền thụ, nàng đã chết cách đây một trăm hai mươi năm.”
Ai Phỉ kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi lại biết nhiều như thế?”
Bố Lâm cúi xuống hôn miệng nhỏ của nàng, cười nói: "Truyền thừa chúng ta nhận được không chỉ có lực lượng cùng huyết chú, trong đó còn có một số ký ức quan trọng. Kể từ khi ta bắt đầu kế thừa huyết chú, trong tâm trí sẽ xuất hiện thêm rất nhiều kiến thức mới lạ. Thân là Thánh xử nữ tinh linh tộc, phải luôn ở trong tinh linh tộc, cả đời phải trong trắng, thánh khiết. Sẽ không tham dự tới chiến trường cùng chính trị để chứng tỏ thân phận cao quý không như phàm phu tục tử. Chỉ có lúc tinh linh tộc sắp diệt vong hoặc tinh linh vương bị thay đổi thành người khác thì các nàng mới xuất hiện một chút!"
"Tại sao ngươi lại muốn làm Thánh xử nữ? Chẳng lẽ lại muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy? Tính ra ngươi nên cảm tạ ta mới phải! Nhờ ta mà ngươi không cần phải sống cuộc đời nhạt nhẽo, vô vị như thế! Ha ha! Thánh xử nữ kế vị cũng bị ta chơi qua! Bước kế tiếp, lão tử muốn chơi Tam thánh của tinh linh tộc, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi! Ngươi là dùng kết giới để phong ấn tiểu huyệt, ko biết các nàng lại dùng cái gì tới che cửa động lại đây? Quả là tò mò a! Nhưng cho dù dùng lực lượng hay ma pháp nào đi nữa, chỉ cần gặp ôn xà đảm cũng phải cúi đầu xưng thần (thần phục đó a)! Chín trăm năm trước, Tổ tiên Bố Thú của ta cũng đã từng chơi qua tinh linh tứ thánh. Khiến cho ta suy nghĩ, chắc hẳn trong ký ức truyền thừa của Bố Thú phải có ghi chép kinh nghiệm lại nha! Không biết Tam thánh thì sử dụng biện pháp nào?"
Bố Lâm trầm tư suy nghĩ, Ai Phỉ nhìn hắn thừ người, tức giận mắng: “Ngươi có suy nghĩ đủ chưa? Ta đã trả lời nghi hoặc của ngươi, ngươi cũng nên trả lời vấn đề ta hỏi mới phải chứ?”
“Kiền! Nghĩ không ra a, vì để đạt được thánh khiết, trong trắng, mỗi một Thánh xử nữ đều có phương pháp thủ hộ trinh tiết, ta nghĩ nát óc cũng không ra nổi! Được rồi, kết giới này của ngươi chắc gọi là Sinh mệnh chi tỏa (sợi xích của sinh mệnh), chính là một trong những sinh mệnh kết giới của tinh linh tộc. Sinh mệnh chi tỏa chia làm hai loại: một là Cấm sinh mệnh chi tỏa, cái còn lại là Phản sinh mệnh chi tỏa. Ngươi đang thi triển hẳn là Cấm sinh mệnh chi tỏa. Bởi vì Phản sinh mệnh chi tỏa phải do ngươi khác thi triển lên ngươi, là một loại ma pháp thất đức a! Kết giới này ép buộc nữ nhân đem tiểu huyệt phong ấn lại, chỉ có nam nhân thi triển kết giới mới có thể tiến vào huyệt đạo bị phong ấn. Đây chính là kết giới mà nam tinh linh thời viễn cổ dùng để phong ấn huyệt đạo nữ nhân của mình, không cho nam nhân khác cắm sừng nha. Hắc hắc! Kết giới này còn có một ưu điểm khác chính là cho dù nữ nhân bị thi triển kết giới này có chết đi nữa thì kết giới cũng vô phương biến mất, vĩnh viễn tồn tại cho dù lực lượng ma pháp đã tiêu tán. Chỉ tiếc của ngươi lại là Cấm sinh mệnh chi tỏa, khó có thể chống đối được đặc tính của ôn xà đảm.”
Bố Lâm vừa nói vừa khiêu khích âm phùng. Ai Phỉ nhịn không được nữa khẽ rên rỉ: “Bố Lâm, ngươi muốn làm gì thì làm nhưng trước hết phải nói rõ sự tình cho ta. Cắm vào đi, hỗn đản, ngươi muốn ăn ta như thế nào tùy ngươi!”
“Thánh xử nữ cao quý thuần khiết a! Cuối cùng cũng năn nỉ ta rồi. Ha ha!” Bố Lâm cuồng tiếu, ngón tay ở bên ngoài tiểu huyệt xoa, nói: “Ngươi đã cầu khẩn thì ta cũng nói cho ngươi biết một chút. Ôn xà là loài động vật thuộc hắc ám hệ, mật của nó có thể phong ấn lực lượng tất cả các hệ ma pháp. Trước mắt chỉ nói cho ngươi biết như thế, sau này có thời gian sẽ kể tiếp cho ngươi biết. Hiện tại chúng ta nên làm việc chính sự. Tiểu muội muội Ai Phỉ, hy vọng làm Thánh xử nữ của ngươi đã không còn, liền trở thành nhân tình của ta đi! So ra làm Thánh xử nữ hạnh phúc gấp trăm lần!”