Vĩnh Hằng Hoa Viên (Dịch)

Chương 16 : Truyền thừa

Ngày đăng: 01:06 27/06/20

Chương 16: Truyền thừa

"Hỗn đản Bố Lâm, tỉnh lại, tỉnh lại nhanh!" Chợt tiếng nói của Ai Phỉ vang vọng đánh thức Bố Lâm đang ngủ say.
Bố Lâm mở mắt, nhìn thấy Ai Phỉ cùng với Điệp Vũ liền cả kinh, hắn ngồi dậy hỏi: "Vì sao ngay cả Điệp Vũ cũng đến?"
Điệp Vũ cười lạnh: "Tuy rằng Vũ Phu Ân nói với Ai Phỉ là ngươi muốn Ai Phỉ đến đây một mình, nhưng ta lại lo lắng nàng bị ngươi lừa gạt a!"
Ai Phỉ vội hỏi: "Vì sao ngươi nhờ Vũ Phu Ân truyền lời cho ta? Ngươi với nàng có quan hệ như thế nào?"
Bố Lâm ở trước mặt Điệp Vũ liền hôn Ai Phỉ một cái, cười đáp: "Ta không có bất cứ quan hệ gì với Vũ Phu Ân, ta là nhờ Mỹ Kì truyền lời cho ngươi."
"Ngươi với Mỹ Kì..." Ai Phỉ lại muốn hỏi tiếp nhưng Bố Lâm che miệng nhỏ của nàng lại, nói: "Kỳ thực ta bắt Mỹ Kì làm tù binh chỉ là vì ngày hôm nay. Ta cũng không có gian dâm nàng, không tin các ngươi có thể về hỏi lại. Ta tin các ngươi đều biết rõ ràng, tinh linh tộc không chống nổi hết ngày mai nên ta cũng không nhiều lời. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi một cách để tinh linh tộc có thể tiếp tục tồn tại."
"Cách để tiếp tục tồn tại?" Điệp Vũ và Ai Phỉ đồng thanh hỏi.
Bố Lâm ra vẻ thần bí trả lời: "Đúng vậy, chỉ cần hai người các ngươi hiến thân cho ta đêm nay, tinh linh tộc may ra còn có thể tồn tại trên thế gian này."
Điệp Vũ khuôn mặt giận dữ.
Ai Phỉ đưa tay xoa đầu hắn, thấp giọng mắng: "Dâm côn, tiểu thư sẽ không ngủ cùng ngươi, mau nói chính sự đi."
"Nhưng mà ta rất muốn ngủ với nàng." Bố Lâm say mê nhìn ngắm bộ ngực sữa của Điệp Vũ, hỏi: "Không biết lần trước, khi lão tử đâm ngực nàng có để lại vết tích gì không? Tỷ tỷ hãy cởi y phục để ta nhìn một chút nếu không ta rất áy náy trong lòng a! Dù sao cũng do ta làm xấu đi ngực của tỷ tỷ."
Điệp Vũ tức giận mắng: "Bố Lâm, ngươi muốn ngủ với ta, đợi kiếp sau đi!"
Bố Lâm hai tay gối ở sau gáy, nằm xuống nói: "Điệp Vũ, ta muốn ngủ với ngươi hiển nhiên là rất khó. Trước kia, ta không hề có suy nghĩ này, thế nhưng ngươi lại đột nhiên xuất hiện làm ta khó kiềm chế a! Ngươi không muốn thì coi như bỏ đi. Tuy nhiên, ngươi muốn tinh linh tộc có thể tiếp tục tồn tại thì phải để ta sờ tiểu muội muội của ngươi."
Ai Phỉ sẵng giọng: "Dâm côn, ta muốn giận ngươi rồi đó!"
"Lẽ nào ngươi chỉ hy sinh một chút điều ấy vì tinh linh tộc đều không được sao?" Bố Lâm không quan tâm lời nói của Ai Phỉ, người quý phái nhất tinh linh tộc đang đứng trước mặt hắn, hắn sao có thể không chiếm một chút tiện nghi?
Điệp Vũ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đồng ý nói: "Đến đây."
Bố Lâm quái khiếu: "Thật đáng yêu a! Ngươi không cởi ra thì ta làm sao mà sờ?"
Điệp Vũ tức giận: "Ngươi đưa tay vào trong..."
Bố Nhĩ mặt tỉnh nói: "Kiền! Đều cho ta sờ rồi, nhìn một chút thì có sao?"
Điệp Vũ thấy hắn cứng đầu không thỏa hiệp cũng đành phải đứng dậy cởi khố (quần).
Bố Lâm vừa nhìn thấy liền kinh hô: "Oa a! Âm mao (lông) thật đẹp, tiểu huyệt nhi thật là đầy đặn, ta cũng muốn cởi khố đem ngọc hành ra so một chút, không biết của ngươi đẹp hay của ta mê người!"
Bố Lâm tính cởi khố, Ai Phỉ quát ngăn hắn: "Ngươi dừng lại cho ta! Ta biết suy nghĩ của ngươi, ngươi tính nhằm lúc tiểu thư không cẩn thận sử dụng Dâm Thú tiên lên nàng à? Ngươi đi sờ nàng nhanh lên, nếu không ước định hết hiệu lực."
"Ngươi để ta làm nàng một pháo không được sao?" Bố Lâm cầu khẩn nói, đồng thời đưa tay hướng tiểu huyệt của Điệp Vũ sờ sờ. Sau một lúc, hắn thở dài: "Aiiii! Thật tiện nghi cho lão rùa đen rút đầu Nhiên Hoa. Tiểu huyệt tuyệt hảo như vậy lại chỉ có hắn được hưởng dụng. Không được, dù sao ta cũng phải đút vào trong thử một chút!"
"Ai nha!" Điệp Vũ rên lên một tiếng yêu kiều, chỉ cảm thấy được ngón tay của Bố Lâm đã đâm vào huyệt đạo của nàng, nàng cả kinh lui ra phía sau.
Bố lâm tiếc nuối rút tay về, hắn liếm liếm ngón tay, cười cười nói: "Mùi vị không tệ! Nóng vô cùng! Con mẹ nó! Ngươi lại không cho ta làm một cái!"
Điệp Vũ vội kéo y phục lên, quát: "Bố Lâm, ta đã thoả mãn thú tính của ngươi, ngươi nên thực hiện lời hứa của ngươi đi!"
Bố Lâm cười: "Ta hình như chưa hứa gì với ngươi, nếu ngươi để ta làm một cái, ta sẽ cho ngươi một lời hứa."
Điệp Vũ tức giận tính xông lại tử chiến với Bố Lâm, Ai Phỉ liền ở giũa ngăn nàng lại.
Điệp Vũ ở sau lưng Ai Phỉ mắng: "Bố Lâm tạp chủng, ta chết cũng không để ngươi làm."
"Không cho ta làm sao, làm như ngươi quý giá lắm vậy! Để ngươi lại cho nhi tử ta, một ngày nào đó hắn sẽ chơi cho ngươi nát tiểu huyệt, thuận tiện chơi luôn tiểu huyệt của thân thích ngươi!"
Bố Lâm nguyền rủa, bò sang tính cởi y phục Ai Phỉ. Ai Phỉ kiều hô: "Dâm côn! Đừng làm loạn nữa!"
Điệp Vũ coi như không thấy cảnh đang diễn ra, cười lạnh: "Nhi tử của ngươi giờ còn không biết hắn đang ở xó xỉnh nào đây!"
Bố Lâm chắc chắn đáp: "Ở ngay đây, trong người của Ai Phỉ."
"Ai Phỉ? Ngươi mang thai sao?" Điệp Vũ kinh ngạc hỏi.
Ai Phỉ sẵng giọng: "Ta không có! Tiểu thư sao ngươi lại dễ dàng tin lời của hắn được. Ta đã nhắc ngươi rồi mà, lời của hắn không đáng tin."
"Trước thì không có nhưng giờ sẽ có." Bố Lâm đột nhiên nghiêm túc, đem Ai Phỉ ôm vào lòng, quay sang Điệp Vũ nói: "Ta muốn Ai Phỉ mang thai con của ta, không những thế còn là con trai! Nếu mà ngươi hứa với ta có thể để hắn ở trong tinh linh tộc được sống, ta sẽ chỉ cho các ngươi cách để tiếp tục tồn tại."
Điệp Vũ thấy hắn trở nên nghiêm túc, tâm trí trấn tĩnh lại, đối diện với hắn nói: "Chỉ có vậy thôi sao? Ta hy vọng ngươi sẽ không lừa ta."
Bố Lâm cười cười: "Ta gần đây vẫn luôn suy nghĩ cách để cứu dòng họ của ta, cũng tìm cách để tinh linh tộc của ngươi có thể thoát hiểm cảnh. Nhưng ta vẫn không có một chút ý tưởng, mãi đến nửa tháng trước ta chợt nhớ đến nơi mà tổ tiên Bố Thú từng sinh sống. Hắn đã từng phải lẩn trốn sự truy sát của các tộc, nên đã vô tình kiếm ra chỗ này, sinh hoạt ở chỗ này tới hơn mười năm. Sau này, bởi vì hài tử của hắn đã trưởng thành, đành phải rời đi kiếm người nối dõi tông đường. Thế nhưng chỗ đó là nơi lánh nạn của hắn, rất quan trọng, do đó theo ký ức truyền thừa xuống cho ta. Nếu như tinh linh tộc có thể trốn tới đây, các ngươi có thể sẽ tiếp tục được tồn tại."
Điệp Vũ chăm chú nhìn Bố Lâm, trong trướng trở nên im ắng lạ thường.
Một lúc sau, Điệp Vũ mới lên tiếng: "Nếu mà ngươi có thể đem chỗ đó chỉ cho ta, ta có thể để ngươi làm một lần."
"Thật sảng khoái! Không hổ là Tinh linh hoàng hậu! Đã như vậy ta liền nói thẳng. Một đường đi về phía bắc, đi qua sa mạc, xuyên qua rừng nguyên sinh, băng qua thêm một cánh đồng tuyết trắng xóa. Trên đỉnh núi tuyết ở đó có một u cốc rộng bát ngát, đó chính là nơi sinh sống cho tinh linh tộc ngươi. Nhưng các ngươi muốn tránh khỏi nhân tộc truy sát, cần đi phía nam trước. Sau đó dùng kết giới không gian để ẩn thân rồi mới nhanh chóng tiến về phía bắc rút lui, như vậy các ngươi mới có thể che dấu được nơi các ngươi sinh sống sau này."
"Không gian kết giới có thể ẩn thân, nhưng lại không che dấu khí tức, khứu giác của ngươi lại nhạy bén như vậy."
Bố Lâm nói: "Ngươi lo lắng điều này không phải thừa thải sao? Ta muốn truy sát các ngươi thì chỉ cho ngươi làm gì? Chẳng lẽ đây là cái người ta hay nói chim sợ cành cong sao?"
Điệp Vũ nhàn nhạt đáp: "Trời mới biết ngươi có đổi ý hay không!"
Bố Lâm lạnh lùng nói: "Các ngươi đêm nay liền đột phá hướng nam nhanh đi, địa hình nơi đó có lợi cho tinh linh tộc, nhân tộc thì gặp rất nhiều khó khăn. Cho dù các ngươi muốn trốn về hướng bắc cũng phải đi hướng nam để đánh lạc hướng. Nhân tộc đã ra lệnh cho chúng ta ngày mai không phải tham chiến, nhưng bọn hắn vẫn sẽ dẫn bọn ta theo phía sau. Khi các ngươi kiếm được nơi thuận lợi liền thi triển kết giới, đến lúc đó bọn hắn kiếm không được các ngươi, tự nhiên sẽ lệnh cho ta dùng khứu giác truy lùng."
Ai Phỉ thất kinh: "Nếu mà ngươi không giúp nhân tộc tìm chúng ta, không sợ nhân tộc hoài nghi ngươi cố tình thả chúng ta đi sao? Như thế ngươi chỉ còn con đường chết!"
Bố lâm chỉ cười nhạt: "Vì vậy, đêm nay ngươi phải mang thai nhi tử của ta."
"Ta không muốn ngươi chết!" Ai Phỉ bắt đầu rơi lệ, nghẹn ngào nói.
Bố Lâm an ủi: "Số phận của ta là phải chết! Trước đây ta từng nói với ngươi, dòng họ của ta là dòng họ bị nguyền rủa thế nhưng cho dù thế nào ta cũng phải khiến dòng họ ta được tiếp tục truyền thừa, tuyệt đối không thể biến mất trong tay ta được."
Điệp Vũ thắc mắc hỏi: "Ngươi làm sao có thể biết đước là Ai Phỉ sẽ mang thai con của ngươi? Tinh linh chúng ta sinh dục xác suất rất thấp, Ai Phỉ có mang thai hay không là điều khó mà nói trước được."
Bố Lâm khinh thường nói: "Dòng họ Cuồng Bố chúng ta dùng nhục bổng để xưng danh, sao mấy con gà vô dụng tinh linh tộc có thể so sánh? Lão tử nói Ai Phỉ có thể mang thai nhi tử của ta nhất định là sẽ có! Ngươi đem lời hứa của ngươi để lại cho nhi tử của ta, hắn sẽ chơi ngươi."
Điệp Vũ cười lạnh: "Ta sẽ ghi nhớ lời nói này của ngươi!"
Bố Lâm phất tay tiễn khách: "Ngươi quay trở về đi, trời còn chưa sáng thì hãy tiến hành. Ai Phỉ lúc đó sẽ theo kịp các ngươi! Ta có thể hứa giữ an toàn cho nàng bởi vì nàng chính là thê tử duy nhất của ta, cũng chính là mẫu thân của nhi tử ta."
"Ai Phỉ, bảo trọng!"
Trong trướng chỉ còn lại Ai Phỉ và Bố Lâm.
Bố Lâm tiến đến thắp đèn cho sáng hơn, trở lại bên cạnh Ai Phỉ: "Đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy cơ thể của ngươi, cho nên phải thắp đèn lên cho rõ để ta có thể nhớ kỹ thân thể của ngươi."
Ai Phỉ nức nở, bi thương nói: "Không... không còn cách khác sao?"
"Nếu mà giết hết tinh linh các ngươi mà dòng họ ta có thể đạt được thịnh vượng cùng hạnh phúc, ta sẽ không do dự đem các ngươi diêt sạch! Thế nhưng ta lại biết rõ, nếu tinh linh diệt tộc thì cũng là lúc chúng ta diệt vong. Ngược lại, nếu tinh linh còn sống, nhân tộc sẽ giữ chúng ta lại, cho chúng ta không gian nhỏ hẹp sinh tồn. Quan trọng là nhân tộc phát hiện huyết chú đã truyền thừa tới tinh linh tộc thì huynh đệ của ta sẽ được giải thoát, nhân tộc không cần sợ hãi và đề phòng họ nữa. Sẽ tiếp tục sử dụng bọn họ bọn họ, để bọn họ sống một cuộc sống tốt hơn một chút. Vì thế, ta không còn lựa chọn nào khác." Bố Lâm đau đớn nói.
Ai Phỉ nức nở, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng run run: "Nếu như ta sinh hài tử, tinh linh tộc biết được là con của ngươi, không biết bọn họ có để cho hắn sống không?"
"Vì thế nên ta muốn Điệp Vũ lập lời thề bảo vệ cho con của ta! Bởi vì chỉ khi con ta còn sống, huyết chú mới không truyền thừa lên người huynh đệ của ta, có như vậy tinh linh tộc các ngươi mới có thể tiếp tục tồn tại! Huyết chú truyền thừa ở trong đó còn có một số ký ức trọng yếu, tuy bình thương rất khó phát hiện nhưng chỉ cần có điều kiện tác động thì người được kế thừa sẽ nhớ ra. Khi đó, huynh đệ của ta sẽ biết đến nơi lánh nạn đó. Việc này ngươi phải hứa không được kể với bất kì ai vì đây là bí mật quan trọng nhất của dòng họ ta. Khi ngươi sinh hạ hài tử thì Ai Phỉ ngươi chính là người của dòng họ Cuồng Bố. Vì tử tôn của ngươi, ngươi phải giữ bí mật. Người ngoài chỉ biết chúng ta truyền thừa huyết chú chứ không biết chúng ta còn truyền thừa cả ký ức."
"Được! Ta sẽ giữ bí mật, chết cũng không nói! Thế nhưng ta có thể mang thai thật sao? Nếu như là nữ nhi thì sao?"
Bố Lâm không nói, tay hắn vuốt tóc sau đó lại xoa má của nàng.
Tóc nàng bạc trắng, mềm mại cộng với khuôn mặt tuyệt mỹ tinh tế tạo nên vẻ đẹp thánh khiết. Còn ngực sữa của Ai Phỉ vì thi triển cánh nên trở nên to lớn.
Hai tay của hắn giữ lấy nhũ hoa, đưa nhục bỗng tiến vào giữa khe ngực, tiến tới miệng nhỏ của nàng. Ai Phỉ mở lớn miệng đến cực hạn, đem nhục bổng to lớn ngậm lại.
"Ai Phỉ, những lời ta sắp nói ngươi phải nghe cho kỹ, đồng thời cũng phải nhớ kỹ!"
"Dòng họ chúng ta có mấy lần suýt nữa thì tuyệt tự nhưng chúng ta vẫn truyền thừa đến nay là vì chúng ta dùng sinh mệnh lực của chúng ta cùng tinh dịch để cưỡng ép kiếm người truyền thừa. Lần này ta chính là dùng cách ấy, dùng sinh mệnh lực lẫn thọ nguyên của ta, thế nên cho dù nhân tộc không giết ta, ta cũng chỉ sống không quá hai tháng."
"Ai Phỉ, khi nãy có Điệp Vũ ở đây, ta khó mà nói Mỹ Kỳ cũng là nữ nhân của ta. Ta nói với nàng, muốn luyện thành Dâm thú tiên, cần tông chủ đời trước đem năng lực ma thú rót một nửa vào ngọc hành của người thừa kế thì hắn mới có thể luyện thành, đồng thời hắn cũng trở thành tông chủ đời tiếp theo. Kỳ thực đó là ta gạt nàng ấy, bởi vì ta muốn che dấu giùm con của ta, nàng cái gì cũng nói với Vũ Phu Ân nên ta mới đưa ra tin giả để phòng ngừa. Như vậy,các nàng sẽ không ngờ được hài nhi của chúng ta có thể học được Dâm thú tiên, cũng là người thừa kế huyết chú! Người ngoài không thể nào biết được Dâm thú tiên chính là bản lĩnh chinh phục nữ nhân của Ma Long thần để lại cho chúng ta, dựa theo huyết chú truyền thừa lại."
"Bọn họ đều nghĩ sai rồi! Huyết chú truyền thừa chính là thân thích với nhau. Nếu ta có hài tử, sẽ không truyền thừa lên huynh đệ của ta. Đồng thời, khi ta cưỡng ép đem sinh mệnh lực đưa vào người ngươi thì hài nhi của ngươi chính là người kế thừa huyết chú. Nhưng hắn còn quá nhỏ không chịu nổi nên ta đã tạm thời phong ấn lên người ngươi!"
"Khi hắn đến tám tuổi, trong cơ thể hắn sẽ có xuất hiện dấu hiệu huyết chú lực. Lực lượng này sẽ chuyển qua cơ thể hắn, bị hắn giữ lại. Đồng thời phải trải qua thời gian cùng quá trình huấn luyện thì mới đem cơ thể cùng lực lượng hòa làm một, tu thành lực lượng huyết chú chân chính, có sức lực vô địch. Nhưng ta nghĩ tinh linh tôc không có ai muốn hắn có thể tu thành huyết chú nên bởi vậy, trước khi hắn tới tám tuổi, ngươi phải đem sức mạnh này phong ấn trong người một xử nữ, hắn mới có thể tiếp tục sinh tồn trong tinh linh tộc."
"Người nữ nhân này phải có ma pháp cực mạnh giữ trong cơ thể, nàng còn phải là tinh linh thủy hệ. Dùng Phản sinh mệnh chi tỏa để phong ấn lại, khi con trai của chúng ta đạt được trinh tiết của nàng, lực lượng huyết chú sẽ quay trở lại trên người của hắn."
"Hai tháng vừa qua, ta có thấy mấy cái nữ tinh linh thủy hệ nhưng các nàng không phải là xử nữ. Đến lúc đó ngươi kiếm không được, chỉ còn cách tìm đến Thảo Hoa thánh nữ, nàng là lực chọn tốt nhất. Ta thiết nghĩ, nàng sẽ vì sinh tồn của tinh linh tộc mà hy sinh bản thân mình. Chuyện ta muốn bàn giao đều nói cả rồi, về sau là chuyện của ngươi."
Ai Phỉ phun đại nhục bổng ra, thở gấp nói: "Ta... ta không muốn ngươi chết a!"
Bố Lâm cười thảm: "Ai chả muốn sống, lão tử đang sống thoải mái càng không muốn chết. Nhưng ngươi phải hiểu ta sẽ có lúc chết, sống với ngươi cả đời là không thể, vì tinh linh các ngươi sống rất lâu. Cho nên, ta chỉ có thể ở với ngươi hết đêm nay."
Bố Lâm đem nhục bổng giữa cặp ngực của Ai Phỉ rút ra, lui xuống dưới chân Ai Phỉ, ngón tay từ eo nàng lướt xuống tiểu huyệt động, vuốt ve lông tơ trắng như tuyết ở trên khe vực đầy đặn, than thở: "Hoa viên của nữ nhân này xinh đẹp như vậy, không biết sau này ai sẽ là người có diễm phúc dừng chân ở nơi đây?"
"Ngoài ngươi ra sẽ không còn người khác!"
"Thật biết lừa người! Cho dù ta là dâm thú mà nghe ngươi nói lời chung tình như vậy cũng thấy hưng phấn! Ha ha, Ai Phỉ, ngươi hãy lãnh hội Dâm thú tiên của ta lần nữa đi, ta sẽ đem ước muốn của ta ký thác hết cho ngươi, ta chỉ yêu cầu ngươi một việc nhỏ."
"Chuyện gì?" Ai Phỉ nghẹn ngào hỏi.
"Đêm nay ngươi phải cảm nhận khoái lạc tột cùng, vì sau này ngươi không còn được trải qua cảm giác như vậy nữa!" Bố Lâm thâm ý nói, nhục bổng hắn ánh lên màu hắc hồng, tiến sâu vào huyệt đạo của Ai Phỉ.
Ánh đèn dầu trong trướng cảm giác như muốn bùng cháy lên mãnh liệt. Nhiệt độ nóng hừng hực từ hai cỗ thân thể được bao bọc trong cặp cánh tỏa ra bốn phía làm không khí trong trướng trở nên như sôi sục.
Cánh bên trái của Ai Phỉ từ màu trắng tuyết dần dần chuyển sang màu đen tối.