Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?
Chương 6 : Chúng ta kết hôn đi
Ngày đăng: 12:00 30/04/20
Buổi tối ở Bắc Kinh rất nhộn nhịp, ánh đèn sáng lấp lánh, người đi kẻ lại xôn xao, buôn bán tấp nập, tạo nên một bầu không khí vui vẻ, thế mà Băng Nghi lại không được thưởng thức như xưa nữa. Bây giờ nàng đang ở Tần Gia, ngày ngày đêm đêm vài trăm người canh gác. Cho dù biệt thự lớn cỡ nào, thở cũng thấy ngột ngạt.
Ánh đèn pha hơi ngã màu vàng chiếu sáng cả căn phòng hoa lệ, ánh đèn chiếu xuống gương mặt diễm lệ đầy vẻ u buồn của Băng Nghi.
Nàng ngồi gần cửa sổ, nàng co người lại, hai cánh tay vòng qua đầu gối. Cảm giác như một cô bé đang cần sự che chở. Trong căn phòng, ánh đèn sáng bao nhiêu thì bầu trời ngoài kia u tối bao nhiêu, bởi hôm nay không có trăng, không có sao trời.
Lòng Băng Nghi đang rất nặng trĩu, nặng đến nổi cứ như một cục đá cđi kí vậy. Bởi hiện giờ, nàng chẳng còn người thân nào cả.
Tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, len lén những làn gió bắt chợt thổi vào nàng, chút se lạnh, chút sợ hãi. Nhưng làm sao sợ hãi bằng lòng nàng lúc này. Nàng nhớ cha, nhớ người bạn thân Tuyết Mai, nhớ cuộc sống hạnh phúc trước đây với họ. Bỗng chốc, chỉ là giấc mơ.
Băng Nghi bây giờ chỉ muốn buông bỏ tất cả, cùng cha mình và Tuyết Mai gặp nhau ở suối vàng, nhưng thù chưa trả, thi thể cha nàng vẫn chưa tìm thấy, xuống dưới làm sao mà ăn nói với họ đây.
Thân là con gái của Lạc Vĩnh, là một nữ anh tài, toàn diện về mọi mặt. Nhưng chỉ việc trả thù cho cha mình Băng Nghi cũng không làm được. Vậy nàng còn có xứng làm thủ lĩnh của Ngưu Thần nữa không?
Băng Nghi chợt nhớ ra một người, lời nói của người đó vẫn khắc sâu vào trái tim nàng. Cũng bởi vì lời nói đó mà nàng đã quay lại tìm Tần Khuynh Dương.
-" giết chúng đi, giết tất cả bọn chúng, bọn chúng âm mưu lật đổ Ngưu Thần đó. Nhân lúc có thời cơ, hãy cho chúng nếm mùi đau khổ ".
- " em ngủ đi, tôi đi trước ". Tần Khuynh Dương vừa bước tới cánh cửa, Băng Nghi liền cất giọng, một lời đề nghị nghiêm túc.
- " kết hôn đi, chúng ta kết hôn đi ".
Tần Khuynh Dương như không tin vào tai mình, hắn quay người lại, bắt gặp gương mặt đang rất nghiêm túc của nàng, hắn có cảm giác như lạc giữa cánh đồng bát ngát, vui vẻ, hạnh phúc.
- " em nói thật chứ? ". Hắn không tin lắm, hỏi lại.
- " thật ".
Tần Khuynh Dương nở một nụ cười mãn nguyện hạnh phúc, phải nói hắn cười rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm bởi đồng từ xanh, nhẹ nhàng khép lại, hàm răng trắng đều, nụ cười tỏa sáng dưới ánh đèn thơ mộng. Làm cho Băng Nghi cũng không khỏi thẩn thờ ngắm nhìn.
- " vậy, em là người chọn ngày nhé, anh muốn tôn trọng em một cách tuyệt đối ". Hắn vui mừng hứng hở như một đứa trẻ, nói.
- " không cần, tùy anh, anh muốn thế nào thì thế đó đi ". Băng Nghi thờ ơ trả lời.
Vì quá mui mừng vì lời chấp nhận của Băng Nghi nên Tần Khuynh Dương cũng chẳng để ý đến vẻ mặt hay ngữ điệu nói chuyện của nàng. Chỉ là hiện giờ, mọi câu nói hay mọi cử chỉ của nàng đều khiến hắn vui vẻ.
Khi yêu cũng giống khi hận, con người cũng sẽ trở nên mù quáng. Đánh đổi tất cả đều chỉ muốn chạm tới mục đích. Lạc Băng Nghi đang có mưu đồ gì đây, nàng có thực sự kết hôn với Tần Khuynh Dương vì hôn ước năm xưa, hay ẩn sau lời nhận lời đó là cả một âm mưu?
Đừng trách vì sao Băng Nghi từ nay về sau mù quáng, tất cả chỉ xoay quanh hai chữ " trả thù ".