Vĩnh Sinh
Chương 1011 : Đại tôn giả
Ngày đăng: 04:15 22/04/20
Vũ Hóa Môn tuyệt đối không phải chỉ có hai ba con mèo lớn mèo nhỏ như Trường Bình tôn giả, cao thủ chân chính, đều ở trong Thiên Quốc trên trời cao.
Thiên quốc này, dung nạp vô số luồng linh mạch trên trời, tam giai, nhị giai, nhất giai, thậm chí còn có vương giai, vô số cung điện, dãy núi, thậm chí đại dương, tiên cảnh, đều ở trong thiên quốc, trừ ra, còn có một số đường hầm thời không, truyền tống đại trận, thông đến các lĩnh vực, một số đệ tử bay tới bay lui trong đó, còn có tiên hạc, kỳ lân, phượng hoàng, thần viên, tồn tại cường đại khác.
Tiên hạc trong Vũ Hóa thiên quốc này, cũng không phải như trong thế tục, yếu ớt cực kỳ, mà cũng có tu vi thần tiên. Có tiên hạc, kỳ lân, phượng hoàng cường đại thậm chí tu luyện đến Bán Bộ Kim Tiên, đạt trình độ tạo ra hoa văn Đại La pháp tắc.
Nguyên khí linh mạch nồng đậm, Phương Hàn hít sâu một hơi, tinh thể thần quốc toàn thân cũng âm thầm mở ra, vô cùng sảng khoái, nếu như có thể ở trong thiên quốc này tu luyện thời gian dài, hắn sẽ có thể hoàn toàn củng cố tu vi, hoàn tan nhiều Kim Thiên Pháp Tắc hơn.
Tiềm lực hắn hiện tại, còn xa xa chưa tới cực hạn.
Kim Tiên bình thường, sau khi tu luyện thời gian rất lâu, cũng không dung nạp được nhiều hơn Kim Thiên Pháp Tắc, không thể sinh ra thêm, căn cơ đã tới mức cực hạn rồi. Tỷ như Bát Am lão nhân kia, có tu luyện nữa, nhận được kỳ ngộ, cũng vẫn là năm vạn đạo Kim Thiên Pháp Tắc.
Mà Phương Hàn thì bất đồng, sau khi thân thể hắn chuyển thành tinh thể thần quốc, thì có khả năng vô hạn.
"Phong Duyên, phía trước chính là cung điện đại tôn giả cư trú."
Trường Bình tôn giả chỉ vào khu vực thiên quốc vô cùng vô tận nói.
Khi tiếng hắn vừa hạ xuống, một đạo kim quang ầm ầm bay tới, tựa như cầu vồng, trong nháy mắt, liền phóng đến trước mặt, cuốn lấy Phương Hàn, Trần Tâm, cùng Trường Bình tôn giả vào trong một tòa cung điện.
Phương Hàn cũng không phản kháng, biết đây là tuyệt đỉnh cao thủ của Vũ Hóa Môn tiếp dẫn mình.
"Ta biết rồi."
Phương Hàn cúi đầu.
"Trần Tâm, lần này ngươi cũng rất tốt, trực tiếp tấn thăng Kim Tiên. Hơn nữa còn tự dựa vào lực lượng bản thân mình, tích súc từng chút từng chút nguyên khí. Ta biết lúc trước không lâu ngươi có được một luồng linh mạch nhất giai, hạo nguyệt chi linh, hiện tại đã tan vào trong cơ thể, còn xa xa chưa tiêu hóa hết, cũng tốt, ta liền giúp ngươi một tay." Đại tôn giả quay đầu lại nhìn về phía Trần Tâm, đại thủ một trảo, năm ngón tay phóng ra thần quang, oanh kích lên thân thể của hắn, lập tức Trần Tâm lăng không trôi nổi, vô số Kim Thiên Pháp Tắc trong cơ thể lóe lên, trận trận Kim Thiên Pháp Tắc vốn ngưng tụ, tăng cường quấn vào nhau, cư nhiên biến thành một đoàn ánh sáng khổng lồ, không ngừng hô hấp, như linh xà, như ấu long.
Lần này, bớt đi vạn năm khổ tu của hắn.
Phương Hàn tuyệt không ghen tỵ chút nào, cũng không cần đại tôn giả kích thích tiềm lực, đề cao tu vi. Bởi vì cho dù Trần Tâm có cường đại hơn gấp trăm lần, mình cũng có thể giết chết trong nháy mắt, đối với tồn tại vĩnh viễn không cách nào vượt qua mình, Phương Hàn cũng không chút ganh tỵ.
Hơn nữa, cho dù là đại tôn giả, giao chiến sinh tử với mình, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được. Phương Hàn, có bảy thành nắm chắc, đánh chết cùng luyện hóa được đại tôn giả này.
"Tốt lắm".
Toàn bộ Kim Thiên Pháp Tắc của Trần Tâm đều cô động lại, hội tụ, hạ xuống mặt đất, so với vừa rồi không biết cường đại hơn bao nhiêu, ý chí tung bay. Đại tôn giả thu tay lại: "Hiện tại, ta tuyên bố các ngươi tấn thăng thành chủng tử đệ tử, đi báo cáo đi. Không cần tham gia trận so tài tuyển chọn đệ tử lần này. Còn nữa, trong hàng chủng tử đệ tử, các ngươi không nên kiêu ngạo, tồn tại cấp bậc yêu nghiệt trong đó, thậm chí đệ tử không dưới ta cũng có. Chủng tử đệ tử, mới là tinh hoa của một phái, vinh quang trước kia của các ngươi, bất quá đều là tiểu hài tử đối với gia gia mà thôi."
Hai đạo lệnh bài, rơi vào trong tay Phương Hàn cùng Trần Tâm.
Là lệnh bài "Chủng tử đệ tử", địa vị cao hơn chân truyền đệ tử.
Trở thành chủng tử đệ tử coi như đã chân chính tiến vào Vũ Hóa Môn, là một phần tinh hoa trong đó. Nếu không, đều có thể là con cờ tùy thời vứt bỏ.