Vĩnh Sinh
Chương 1101 : Hung hăng làm nhục
Ngày đăng: 04:16 22/04/20
Hạng Nhất Chân mang theo dáng vẻ bệ vệ ngập trời, từng bước tới gần, "Ám Hắc chi thư" Trên đỉnh đầu có thể đem hết thảy dung nạp vào, chuyển hóa thành nô bộc của đêm tối.
Phương Hàn vẫn sừng sững đứng im không hề nhúc nhích, mặc cho khí thế của đối phương áp bách.
"Thần phục, hoặc là chết. Phong Duyên, ngươi hãy chọn một con đường, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng đó." Hạng Nhất Chân còn cách Phương Hàn hơn mười trượng liền dừng lại, lẳng lặng phiêu phù, tựa hồ như muốn đùa vui trong chốc lát.
"Đạo Húc sư huynh, người này cuồng vọng tự đại, ta phải giáo huấn hắn một chút." Phương Hàn quay đầu lại nói với Đạo Húc thánh tử: "Tuy đều là người của Vũ Hóa Môn ta, nhưn mà hắn nhiều lần làm quá, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
"Sư đệ, ra tay nhẹ một chút, lưu lại vài phần tình cảm, không nên phế thần thông của hắn, dù sao hắn cũng có quan hệ với thượng cổ Dạ Đế, thuộc về hàng nhân vật thiên tài trong Vũ Hóa Môn ta, sau này trong đại tái Thánh tử, còn có thể đả kích một số đại môn phái như Thái Nhất Môn, sư đệ hãy hàng phục hắn, để hắn tâm phục khẩu phục là tốt rồi."
Đạo Húc thánh tử thập phần thành khẩn nói chuyện với Phương Hàn.
"Cũng tốt, để hắn hàng phục, làm nô bộc của ta cũng không tồi." Phương Hàn gật gật đầu.
"Đáng giận, đáng chết!"
Hạng Nhất Chân đều nghe rõ những lời đối thoại này.
Với tu vi cùng tâm tính của hắn, quả thực là không thể chịu được. Từ trong lời nói của Đạo Húc thánh tử có thể nghe ra, chính mình còn lâu mới là đối thủ của Phương Hàn, điều này trái lại chính là cố ý khiêu khích hắn.
"Đạo Húc thánh tử, ngươi cũng chết chắc rồi, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể đả kích lòng tự tin của ta sao? Sai rồi, như vậy ngược lại sẽ kích khởi lửa giận trong ta, khiến các ngươi càng thêm thê thảm. Ngươi mặc dù là Thánh tử có uy tín lâu năm, thế nhưng ở trong Vũ Hóa Môn, lực lượng mới là trên hết. Sóng sau vượt sóng trước, ta dễ dàng có thể trấn áp ngươi, chờ ta biến tên tiểu tử Phong Duyên này thành nô bộc, cũng sẽ đối xử với ngươi giống như vây, ta muốn ngươi quỳ xuống liếm đầu ngón chân của ta."
Hạng Nhất Chân cũng xuất ra sát ý đối với Đạo Húc thánh tử.
Thần Nhất Mi thái thượng trưởng lão lắc đầu, biết Hạng Nhất Chân người này còn chưa ăn thiệt thòi còn chưa biết trời cao đất rộng.
"Không cần ta phải xuất thủ, Phong Duyên sư đệ tự nhiên sẽ trấn áp ngươi." Đạo Húc thánh tử tựa hồ như đã khó chịu rồi: "Sư đệ, nhanh chóng xuất thủ giải quyết hắn đi, chúng ta còn phải tới Tế Tự tổ tông, chính thức trở thành Thánh tử nữa."
"Được rồi, một tên Hạng Nhất Chân quả thực không phải là đối thủ của ta, như vậy đi, Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, còn có tên Yến Tây Quy kia nữa, thât là cũng không biết trời cao đất rộng là gì, đối nghịch với ta. Ta cũng lười động thủ ba lượt, cac ngươi cùng nhau lên đi."
Phương Hàn đứng chắp tay sau lưng, nói với ba người Hạng Nhất Chân, Cố Trường Phong, Yến Tây Quy.
Hai tay Phương Hàn đột nhiên giao nhau, nhô lên cao, giống như tiếng sấm giữa mùa xuân: "PHÁ...!"
Một cỗ cự lực từ trên buông xuống, ánh sáng chói lòa, trực tiếp đánh bại hư ảnh Dạ Đế, saud dó ý cảnh cô độc cùng tịch mịch cũng tan đi, thay vào đó là bầu trời hỏa diễm quang minh, kết thành phong ấn, một mực phong ấn chặt Hạng Nhất Chân, khiến hắn bảo trì ở tư thế quỳ.
"Tại sao có thể như vậy, một chiêu Vĩnh Dạ Cô Tịch này đều không có hiệu quả!" Trên mặt Hạng Nhất Chân một nửa là điên cuồng, một nửa là hoảng sợ, cơ hồ thiếu chút nữa suy sụp.
Sát chiêu liều mạng của hắn cứ như vậy bị đánh tan, quả thực là giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
"Hảo hảo quỳ xuống, tỉnh lại, cũng quỳ ở đây ba ngày ba đêm cho ta, ngươi nếu như chịu được sỉ nhục, dày vò, trong tương lai ta sẽ lại cho ngươi cơ hội khiêu chiến ta." Phương Hàn dùng một tay phong ấn xuống, nguyên khí ùn ùn éo tới áp bách, khiến cho Hạng Nhất Chân cứ như vậy quỳ trên mặt đất, dãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.
"Đánh bại rồi,, Vĩnh Dạ Cô Tịch cũng bị hắn đánh bại, vậy Phong Duyên phải mạnh mẽ cỡ nào?"
"Ngươi có nghe thấy không? Hắn muốn cho Hạng Nhất Chân ở trong này quỳ ba ngày ba đêm, nếu như là ta, chỉ sợ tình nguyện tự sát, xấu hổ mà chết. Huống chi là hạng người cao ngạo như Hạng Nhất Chân?"
"Hạng Nhất Chân rất cao ngạo, sau ba ngày ba đêm quỳ ở đây, chỉ sợ sẽ xấu hổ cùng giận dữ mà tự sát, không thể chịu đựng được tra tấn, tên Phong Duyên này thật sự là tàn nhẫn. So với giết đối phương còn khó chịu hơn, giết người không bằng làm nhục người."
"Đây là vũ nhục trần trụi đấy!"
Rất nhiều người trông thấy thủ đoạn ngoan độc của Phương Hàn đều liên tiếp lui về phía sau, sợ bị vị sát thần này không vừa ý, làm nhục một phen, vậy thà tự sát cho xong.
Ở chỗ sâu trong Thánh điện Vũ Hóa Môn, cũng truyền tới một số ý niệm, tựa hồ như đang thương lượng chuyện gì đó.
"Phong Duyên tên đệ tử này không ngờ lại lợi hại như thế, chỉ là không nên để hắn tiếp tục như vậy, nếu không Hạng Nhất Chân cũng sẽ bị tức chết. Có nên xuất thủ ngăn cản hay không?"
"Bỏ đi, đây có lẽ cũng là một chuyện tốt đối với Hạng Nhất Chân, nếu như hắn có thể thừa nhận đả kích lần này, không bị tươi sống tức chết, biết sỉ mà dũng, sẽ là một cơ hội đột phá rất lớn, đối với tiền đồ của hắn cũng là bất khả hạn lượng."
"Nếu như chịu không nổi thì sao?"
"Vậy cũng là một tên phế vật trí tuệ không kiên định. Cũng không có cái gì đáng cứu cả."