Vĩnh Sinh

Chương 1126 : Chó nhà có tang

Ngày đăng: 04:16 22/04/20


Phạm Khí Vương tuy là thánh nhân thượng cổ chuyển thế, nhưng căn bản không phải đối thủ của Phương Hàn.



Phương Hàn kể từ khi đi ra từ trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên, dung hợp lão nho trong Đại Nghĩa kinh kia, soạn ra Nho Đạo văn minh, một thân thực lực đã vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể đánh chết Nguyên Tiên sơ cấp.



Thực lực Phạm Khí Vương hiện tại, so với Nguyên Tiên sơ cấp còn kém một chút, tự nhiên sẽ bị Phương Hàn đánh bại.



Triệu Phong Hoa tuy cô đọng ra Thiên quân giác, nhưng căn bản cũng không phải đối thủ Phương Hàn, Kỷ Nguyên thần quyền chiến lực thập tứ bội liên tục bộc phát, hoàn toàn có thể đánh chết hắn.



Trong nháy mắt, Triệu Phong Hoa đã bị dung nhập thân thể vào trong Chí Thiên Môn.



Thân thể Phương Hàn, lập tức xoay lại, nhìn Phạm Khí Vương, cùng chúng thánh tử Thái Nhất Môn, Phạm Vân Tông, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt quét qua: "Phạm Khí Vương, với các ngươi nữa, muốn tự mình tự sát, hay là muốn ta động thủ? Tự sát thì ta sẽ lưu lại cho các ngươi toàn thây, bằng không, toàn bộ đều bị ta thôn phệ, trước khi chết còn phải thừa nhận thống khổ khôn cùng".



Một người hai tay, lực áp thánh tử kiệt xuất hai đại môn phái, trong đó còn có một người là thánh nhân chuyển thế.



Chuyện này uy nghiêm bực nào? Lợi hại bực nào?



Đám người Tôn Thi Họa đều dại ra. Bọn hắn cũng không xuất thủ, bởi vì cảm thấy vào giờ phút này, đã không cần thiết xuất thủ nữa.



Phương Hàn vừa ra tay, trời sập đất lở, một quyền một cước, nhất cử nhất động, đều có uy năng long trời lở đất, bọn họ cơ hồ không cách nào tiếp thụ nổi.



"Phong Duyên này rốt cuộc có lai lịch gì. Nháy mắt liền trấn áp Triệu Phong Hoa, bức bách chúng thánh tử, trong Vũ Hóa Môn chúng ta xuất hiện một tuyệt đại hùng tài rồi. Không, khẳng định hắn không phải là nhân vật bình thường chuyển thế, thậm chí không phải thánh nhân, cũng không phải hoàng giả Chí Tiên, mà có thể là thiên quân chuyển thế đó. Đúng, chỉ có thiên quân chuyển thế, mới có thực lực cường đại như vậy, một chiêu tuyệt học, thi triển ra thần thông, lớn không thể tưởng. Cư nhiên ngưng tụ thành Văn Minh Sử, đây quả thật là nghe cũng chưa từng nghe qua, ta đọc nhiều sách vở, cũng không nghĩ ra, đó là tuyệt học của vị thiên quân nào?"



Tôn Thi Họa có chút đau đầu đau óc.



Từ Băng Thanh cùng chúng đệ tử thì trợn tròn đôi mắt. Hư Mộ Vân cùng Đạo Húc thánh tử đều biết rất rõ chi tiết về Phương Hàn, nên cũng không cảm thấy khiếp sợ đến mức đó.
Tôn Thi Họa lâm vào trạng thái dại ra.



"Chạy, Tống Đằng Phi sư huynh cảm nhận chúng ta gặp nguy, rốt cuộc ra tay rồi". Phạm Khí Vương thấy bia đá xuất hiện, lập tức vui mừng quá đỗi, đang muốn chuẩn bị tri triển thủ đoạn nghịch thiên ám toán Phương Hàn, nhưng lúc nhìn thấy Phương Hàn một quyền liền đánh bay bia đá, hắn thiếu chút nữa bị hù sợ đến chết".



"Mẹ nó, tên này có phải là người không? Nếu hắn là người sao lại lợi hại biến thái như vậy?"



Hắn biết rất rõ lợi hại của Phong Thần Thạch Bi, tiên khí vương phẩm, tuy chỉ còn lại thể xác, nhưng căn bản không phải Tổ Tiên có thể chống lại, cho dù là Nguyên Tiên, dưới áp lực cũng phải bị thương nặng.



Nhưng mà Phương Hàn một quyền liền đánh bay.



Đối mặt với sự biến thái của Phương Hàn, hắn chỉ có thể mắng ra lời thô tục.



"Một quyền này, nếu như đánh vào thân ta, không phải tan xương nát thịt rồi sao?" Phạm Khí Vương âm thầm phỏng đoán, đột nhiên nhớ lại: "Không ổn, một quyền này của hắn, nhất định là muốn đối phó ta, nhưng mà Phong Thần Thạch Bi từ trên trời giáng xuống, làm hắn chuyển hướng đến bia đá, cứu ta một mạng. Mẹ nó, sống chết chỉ trong nháy mắt, chạy chạy chạy, nơi này không thể ở lâu".



"Chạy thôi".



Hắn rống dài một tiếng, phát ra kim quang vạn trượng, cư nhiên không đế ý đệ tử khác, thừa cơ hội, kiệt lực chạy trốn.



Hắn vừa nghĩ thông suốt, đã bị Phương Hàn dọa cho bể mật.



"Chư vị đệ tử Thái Nhất Môn, đệ tử Phạm Vân Tông, mau tụ lại, tiến vào bia đá. Ta đang cô đọng đạo thuật vô thượng, chờ đạo thuật tu thành liền đánh chết tên này. Trước cứ để cho hắn lớn lối lần này".



Phong Thần Thạch Bi quay cuồng ở trên bầu trời, đột nhiên phát ra một đạo thanh âm vang dội, phóng ra thần quang chói lọi, cuốn những thánh tử kia vào trong, sau đó dùng tốc độ không gì sánh kịp, biến mất vô tung.