Vĩnh Sinh

Chương 124 : Tội nhân

Ngày đăng: 04:06 22/04/20


"Thái Nhất Môn các ngươi tài nguyên dồi dào, bản thân mình thì ăn thịt chả lẽ không cho phép các môn phái nhỏ như chúng ta ăn canh sao? Môn quy của Vũ Hóa Môn chúng ta cũng không có điều gì như vậy, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lý, tu luyện ma công, sử dụng ma khí, tiên ma đồng tu cũng không phải là không thể. Bởi vì chính là chính, tà là tà! Thái Nhất Môn các ngươi làm ra Ling Lung chi kiếp ba ngàn năm trước, không biết hại chết bao nhiêu sinh linh, làm nguyên khí Tiên Đạo tổn thương nghiêm trọng nên Ma Đạo mới có thể phát triển như hôm nay. Chuyện này đã lâu rồi thì cũng không cần nhắc đến nữa. Ta là đệ tử Vũ Hóa Môn, chẳng lẽ phải tuân theo nội quy của Thái Nhất Môn các ngươi sao?"



Phương Hàn cười ha hả, đột nhiên bay lên, đứng sóng vai với Long Huyên.



"Ngươi nói cái gì?" Nghiêu Điển liếc nhìn Phương Hàn, khí tức âm lãnh, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm.



Linh Lung chu kiếp chính là nỗi đau vĩnh viễn của Thái Nhất Mông. Nữ đệ tử Linh Lung ba ngàn năm trước phản lại Thái Nhất Môn, chẳng những không nhập ma đạo mà lại lập ra Linh Lung Phúc Địa, trở thành chưởng giáo chí tôn của một trong mười đại môn phái tiên đạo.



Giờ nhắc tới Linh Lung chi kiếp chẳng khác này vạch ra nổi nhục lớn nhất của Thái Nhất Môn, sỉ nhục bọn họ. Đệ tử Thái Nhất Môn nghe đến chuyện này thì nào thể đơn giản bỏ qua, không chút tức giận được.



Phương Hàn cũng là muốn gây sự với đệ tử Thái Nhất Môn, không thuận mắt bộ dáng đệ nhất thiên hạ của bọn họ nên mới nói như vậy. Đệ tử Thái Nhất Môn không cần ma khí, đó là điều chắc hắn nhưng các môn phái khác dùng ma khí mà ngươi lại nhúng tay vào thì có lẽ là tay ngươi hơi dài quá đó. Đương nhiên trong chuyện này cũng có phần là vì tâm tư ghen ghét, sợ Phương Hàn có được lò luyện đan này thì thực lực tăng mạnh, làm thực lực của Vũ Hóa Môn thêm mạnh mẽ.



Vì vậy nên mới muốn hủy chứ không muốn để người khác sử dụng.



Dù sao thì công hiệu của Ngũ Ngục Vương Đỉnh cũng thật sự quá mạnh mẽ.



Phương Hàn sao còn không hiểu được ý nghĩ của mấy tên đệ tử Thái Nhất Môn? Hắn khôn khéo nói thẳng ra vấn đề.



"Ta nói gì ngươi nghe không rõ sao? Vũ Hóa Môn chúng ta có mô quy của Vũ Hóa Môn, Thái Nhất Môn có môn quy của Thái Nhất Môn, các ngươi lại đem môn quy Thái Nhất Môn các ngươi cưỡng chế ép buộc Vũ Hóa Môn chúng ta, chẳng lẽ muốn Vũ Hóa Môn chúng ta phải lệ thuộc vào các ngươi sao? Là Thái Nhất Môn các ngươi thống nhất tiên đạo sao?"
Một kiếm uy thế như vậy, quả thực là kinh thiên động địa!



Phương Hàn biết rõ đây là thời khắc sinh tử tồn vong, đạo thuật của đối phương cao hơn mình hai cảnh giới, kinh nghiệm cũng phong phú hơn mình rất nhiều, công pháp cũng không chắc là kém hơn mình. Thái Nhất Môn là đệ nhất môn phái Tiên đạo, công pháp sao có thể kém cỏi được? Cho dù là Hoàng Tuyền Môn cường thịnh khi xưa có lẽ cũng chỉ ngang ngửa với Thái Nhất Môn mà thôi.



"Thiên Mộc Thần Châm!" Cắn mạnh răng một cái, thần trí thanh tỉnh lại, Phương bắt tay lại, phóng ra Mộc Hoàng chân khí, chân khí mạnh mẽ bắn ra, biến đổi thành thân châm, đánh thẳng về phía Nghiêu Điển, muốn lưỡng bại câu thương!"



"Hừ!"



Nghiêu Điển hừ lạnh một tiếng, thấy Thần Châm lao mạnh tới vẫn không thay đổi kiếm thế, một cổ cương khí tỏa ra, biến thành một con Thiên Sư màu trắng, há miệng nuốt lấy thần châm, mà phi kiếm của hắn liền phá tan lớp chân khí hộ thân của Phương Hàn, chém tới sát da đầu của hắn, chuẩn bị chém Phương Hàn thành hai nửa.



Một kiếm này có thể phân thây Phương Hàn!



Ông ông ông ông.



Đúng lúc này, một loạt tiếng kim thiết vang lên từ trên người Phương Hàn, cả người Phương Hàn đột nhiên biết mát không thấy đâu, mà thanh phi kiếm của Nghiêu Điển lại chém vào một cái đỉnh lớn chừng một căn phòng, bắn ra vô số hỏa quang.



"Ngươi đã luyện hóa được Ngũ Ngục Vương Đỉnh……"