Vĩnh Sinh

Chương 1459 : Kiêng kỵ

Ngày đăng: 04:19 22/04/20


Dựa theo tu vi, Phương Hàn là Thiên Quân sinh ra trong Kỷ Nguyên này còn Thiên Mẫu lại là tu sĩ sinh ra từ mười kỷ nguyên trước, hai người chênh lệch quá xa.



Nhưng mà Phương Hàn đột nhiên nổi lên ở trong kỷ nguyên này cắn nuốt vô số Thiên Quân dung hòa một thể đông đảo thần vật, toàn bộ đưa vào trong Kỷ Nguyên Thần Trận, tu vi đạt tới mười một kỷ nguyên đỉnh phong, thiếu chút đột phá mười hai kỷ nguyên.



Vốn tu vi của hắn là mười một kỷ nguyên, nhưng sau khi cắn nuốt Vạn Vật Mẫu Kiếm được đến chữ Mẫu, lại tăng lên gần như vượt xa tu vi Thiên Quân đỉnh phong, vô hạn tiếp cận Tiên Vương.



Tuy nhiên tu vi này muốn đột phá Tiên Vương phải không biết bao lâu, tối thiểu thì hiện giờ Phương Hàn còn không cảm nhận được cảnh giới Tiên Vương.



Có khả năng phải trải qua một lần thiên địa đại phá diệt, cảm thụ chân lý vũ trụ sinh diệt suy bại, cuối cùng mới có thể siêu thoát hết thảy tu vi đạt đến đỉnh phong.



Tuy nhiên chính vì thế bằng tu vi của hắn nhất định không cần phải liều mạng, căn bản không cần mạo hiểm so đấu cân nguyên với Thiên Mẫu.



Loại chuyện nguy hiểm này không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.



Hơn nữa còn so đấu giữa hang ổ của đối phương.



Mỗi người đều nghĩ là Phương Hàn điên rồi.



So đấu căn nguyên Thiên Quân với Thiên Mẫu?



Nghe nói Thần Thoại lão nhân từng truyền một ít công lực của mình cho Thiên Mẫu, khiến cho nàng có được sinh mệnh càng dài hơn Thiên Quân, tích tụ trong rất nhiều Kỷ Nguyên, căn nguyên của nàng hùng hậu đến khó tin.



So đấu căn nguyên với người như thế? Trừ Tiên Vương ra hoặc là các lão cổ không ai có thể chống lại.



Nhưng Phương Hàn chống lại, bằng ý chí tuyệt đối tin tưởng vô địch, tu vi độc nhất trên đời chặn lại đối phương.



Phương Hàn mái tóc tung bay một tay va chạm ngón tay ngọc kia, lực lượng của hai người kích động khiến cho vị trí quyền chỉ giao tiếp không ngừng kịch liệt bùng nổ trong một tiếng nổ mạnh, thiên địa sụp đổ.



Chúa tể Mộng Huyễn bị hắn kẹp trên tay dường như đã không thể động đậy.



Thân thể Thiên Mẫu đứng ở trên cao một chỉ đè ép xuống, dường như muốn đẩy tất cả lực lượng tuyệt thế vào trong cơ thể Phương Hàn, trực tiếp nổ hắn tan xác nghiền ép tan vỡ.



Tất cả thời không đều ngưng tụ thậm chí căn nguyên Thiên Quân của hai người đối đầu sinh ra khí tức khiến cho Chúa tể Vinh Hoa, Chúa tể Kiêm Gia... các Thiên Quân tuyệt đại kia đều phải liên tục lùi ra sợ hãi bị lan tới.



Đạo thuật của các nàng lúc này căn bản không đánh vào trong khu vực của hai người.




- Thiên Mẫu ngươi hãy đợi đấy.



Không ngờ Phương Hàn lại bỏ đi.



- Chết đi!



Thiên Mẫu cũng đột nhiên không kịp phòng bị tay ngọc vung lên một trảo diễn sinh đánh ra.



Không biết bao nhiêu vị diện bao phủ dưới chưởng của nàng, loáng thoáng thấy được hơn một ngàn vị diện Thiên giới không chịu nổi dao động pháp lực của nàng mà trực tiếp sụp đổ hóa thành hư vô, toàn bộ sinh linh tồn tại bên trong vị diện tử vong ngã xuống.



Nhưng bàn tay kia bắt đến tận cùng vẫn trống rỗng, không có gì cả, Phương Hàn đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.



- Đáng giận!



Thiên Mẫu cũng biết hiện giờ đã mất đi cơ hội tốt nhất truy kích Phương Hàn. Loại cao thủ như Phương Hàn chỉ cần bức ra chạy đi không ai làm gì được.



Lần này có thể nói Thiên Nghi Mẫu Giáo tổn thất thảm trọng.



Mất đi Vạn Vật Mẫu Kiếm, mất đi chữ Mẫu, Chúa tể Mộng Huyễn tử vong, Nhân Hoàng Bút, Yên Thủy Thiên bị giải cứu.



- Mẫu thân, chúng ta dứt khoát xông lên, trực tiếp vây công Kỷ Nguyên Môn chém giết Phương Hàn. Bằng không chờ hắn lại trưởng thành lần nữa chỉ sợ chúng ta cũng không chém giết được hắn.



Chúa tể Vinh Hoa bước lên trước, hung tợn nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.



Thiên Mẫu im lặng không nói lời nào, thật lâu sau mới nói:



- Không ổn, tuy rằng Tam Thập Tam Thiên cổ tự của ta khắc chế hắn rất mạnh, nhưng hắn lại tu thành cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, có thể áp chế chí bảo.



- Hơn nữa Thiên Nghi Mẫu Giáo chúng ta đi lên tấn công, dù là có thể diệt Kỷ Nguyên Môn cũng là lưỡng bại câu thương. Nếu bị Chúa tể Chiến Tranh cùng các cổ lão khác thừa cơ vậy cũng là họa diệt môn.



Vĩnh Sinh



Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ