Vĩnh Sinh
Chương 248 : Viễn cổ Ma Tôn
Ngày đăng: 04:07 22/04/20
Áp lực của Thủy Hỏa song viên tuy không bằng Quỷ Đế nhưng tuyệt đối hơn hẳn Tru Tiên, Thứ Nguyệt, Diệt Tinh, ba đại đạo, thậm chí mạnh bằng hai Mạnh Thiểu Bạch.
Nếu như muốn cầm chân bọn chúng thì không có vấn đề gì cả, còn nếu như muốn triệt để đánh giết Phương Hàn thì không phải là chuyện đơn giản. Có điều thấy bọn chúng dường như quyết tâm đuổi giết mình để cướp lấy Đạo Khí, rời khỏi Ngũ Hành Địa thì Phương Hàn đột nhiên nghĩ ra một ý hay.
"Hả? Các vị muốn rời khỏi Ngũ Hành Địa? Quả thực là nơi này quá mức hoang vu, so với thế giới rộng lớn bên ngoài với phong cảnh tuyệt đẹp, sơn thnah thủy tú, còn có tiên sơn, tiên đào, đủ thứ vật ngon của lạ thì không cách nào sánh bằng… Hai vị có lẽ chưa từng thấy qua nhỉ? Cũng chưa từng đi du lịch qua các danh lam thắng cảnh, vĩnh viễn đều sẽ bị trói buộc ở đây, thật là đáng tiếc. Với tu vi của hai vị, tự do tu hành trong trời đất, ngao du thiên địa, tự tại, khoái hoạt cũng không phải là không được, vô cùng tiêu sái!"
Phương Hàn miêu tả với ngữ khí vô cùng hấp dẫn, còn ba xạo nói ra đủ loại tiên đào ngon ngọt, danh lam thắng cảnh, trời đất bao la làm cho tâm thần của hai viên hầu bị kích động mãnh liệt.
Tâm tư của viên hầu vốn là linh động, không thể ngồi yên được.
Vậy nên mới có câu "Tâm viên ý mã."(*)
*Tâm viên ý mã: ý nói không bằng lòng với hiện tại, luôn ham muốn một cái gì đó mà mình không có, giống như câu đứng núi này trông núi nọ.
Thủy Hỏa song viên nghe Phương Hàn nói chuyện thì yết hầu nhịn không được mà rung động liên tục, chúng nó đã có linh tính, tự nhiên cũng có tâm tư như con người, tuyệt đối không phải không có chút tình cảm nào.
"Đúng rồi, các ngươi là viên hầu, cái mà các ngươi thích ăn nhất hẳn là đào tiên phải không? Không biết các ngươi đã từng thấy qua đào tiên chưa?" Tinh Vân Bảo Bảo tuy không biết Phương Hàn muốn làm gì nhưng cũng phối hợp rất tốt, tay nhoáng động một cái, không biết từ đâu lấy ra được một trái đào tiên, trong veo như nước, hương khí tràn ngập, làm cho người ta khó nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
Phương Hàn không có thói quen mang theo bên mình các loại hoa quả, hắn cũng không phải là người thích ăn ngon như Tinh Vân Bảo Bảo, nhưng hiện tại lại thấy được tác dụng của cái này.
Ngửi thấy mùi hương thơm ngát của tiên đào, sắc mặt của hai con viên hàu càng trở nên khó coi, tựa hồ muốn lập tức cướp lấy tiên đào, rồi ăn.
"Tu sĩ phàm nhân, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?" Hỏa Viên lạnh lùng nói, "Là cổ vũ chúng ta giết ngươi sao?" Tuy luôn mồm nói muốn giết Phương Hàn như Hỏa Viên, Thủy Viên cũng không hề động, chúng nó cũng nhìn ra được Phương Hàn không phải là loại dễ đối phó.
"Hai vị tạm thời không nên giết ta. Như thế này đi, chún ta phối hợp, các vị thấy thế nào? Không phải các vị muốn có được lực lượng càng ngày càng cường đại, thoát khỏi sự trói buộc của Ngũ Hành Linh Căn sao? Các người cũng muốn tiến sâu vào bên trong, đánh giết thần thú hệ thủy Huyền Vũ, thần thú hỏa hệ Chu Tước rồi hấp thu lực lượng của bọn chúng sao? Cũng vừa hay là ta có thể trợ giúp các vị, chúng ta liên thủ các vị thấy thế nào? Ta đối với Ngũ Hành Địa này không quen thuộc như các vị, có các vị dẫn đường liên thủ chém giết một ít quái thú cường đại thì việc hấp thu lực lượng của bọn chúng cũng không quá khó khăn? Đã có thể hợp tác sao lại phải đánh giết lẫn nhau làm gì?"
Phương Hàn cười lạnh nói.
Ngũ Hành Linh Căn! Tuy Phương Hàn không biết rốt cuộc nó là cái gì nhưng khẳng định là một loại gì đó giống như long mạch khổng lồ, có thể diễn hóa ra vô cùng vô tận yêu thú, thạt giống như một hải dương vô cùng vô tận, dựng dục ra vô số các loài sinh vật.
Sau khi rời xa khỏi Hỏ Diệm Sơn.
"Tìm cơ hội giết chết hai con Chu Tước này." Phương Hàn thầm tính trong lòng, thì đột nhiên mặt đất ở dưới chân đột nhiên nứt ra, tạo thành một cái vực sâu rộng lớn, bên dưới vực sâu lóe lên một cái bàn tay lớn màu vàng đất, ngăn cản hai con Chu Tước, năm đầu ngón tay bắn ra!
Một con Chu Tước đột nhiên nổ tung, biến thành một trận mưa lửa, tan thành mây khói, mà con Chu Tước còn lại bị bàn tay khổng lồ đó bắt lấy, không thể động đậy được.
Hai Chu Tước vừa thôn phệ Hỏa Viên trong nháy mắt một chết, một bị bắt!
Phương Hàn thấy một màn này thì bị dọa khiếp sợ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm!
"Là vật gì vậy! Không ngờ chỉ nhẹ nhàng như vậy đã đánh bại hai con Chu Tước! Là đầu sỏ Trường Sinh Bí Cảnh sao?"
Tại thời khắc này, một ý niệm nổi lên trong đầu hắn, đó chính là chạy trốn! Đối thủ ở dưới cái vực sâu khủng bố kia là một tồn tại vô cùng khủng bố, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.
Hắn vội vận khởi thần thông, muốn bay đi nhưng đã bị bàn tay kia phát hiện, chỉ một chiêu đánh ra, Phương Hàn liền cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng cái đã rơi vào trong lòng ban tay lớn đó.
"Không xong!" Phương Hàn run sợ.
"Tiểu hữu, không cần kinh hoảng! Lão phu sẽ không đả thương ngươi! Thật lâu lắm rồi mới thấy được một người tu luyện thần thông Ngũ Đế Đại Ma, Chúng ta có thể xem như là đồng môn."
Đúng lúc này, một thanh âm trầm bổng đột nhiên vang lên bên tai Phương Hàn.
Phương Hàn nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một lão giả có râu tóc, lông mi thật dài, thần thái vô cùng hòa ái.
"Tiền bối là ai?"
Phương Hàn vội vàng hành lễ chào hỏi.
"Ta chính là một vị viễn cổ Ma Tôn bị phong ấn ở Ngũ Hành Địa này…"