Vĩnh Sinh

Chương 33 : Thức tỉnh

Ngày đăng: 04:05 22/04/20


"Thế nào?"



Hồng Di quận chúa đột nhiên vô thanh vô tức chém ra một kiếm, khiến Phương Hàn cả kinh ngẩng đầu nhìn nàng, một lúc hắn mói lên tiếng nói: "Lưu Khang là con trai của Trấn Viễn Hầu, mà Trấn Viễn Hầu nắm giữ binh quyền rất lớn tại Đại Ly vương triêu, bây giờ con trai trưởng của hắn bị giết, chỉ sợ sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng."



"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thất kinh cơ, không nghĩ ra ngươi lại trấn định hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta."



Hồng Di quận chúa dùng Tịnh Y Phù tẩy vết máu trên thân kiếm, con mắt trong suốt như bảo thạch lại nhìn Phương Hàn, sau đó nàng nở nụ cười cũng không nhìn Lưu Khang đã tuyệt khí nằm trên mặt cát, dường như người nàng vừa giết chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường không đáng để mắt đến vậy.



Nàng vốn cho là khi mình đột nhiên ra tay giết chết Lưu Khang, Phương Hàn sẽ thất kinh, câu nói đầu tiên sẽ là chỉ trích nàng, nhưng thật không ngờ câu nói đầu tiên của hắn lại là lo lắng về hậu quả sau này, điều này chứng tỏ tâm tình người này rất trầm ổn không dễ xúc động chút nào.



Nghĩ như vậy,cho nên trong lòng nàng cũng không khỏi tán thán Phương Hàn quyết đoán dứt khoát, không phải là hạng người gặp chuyện do dự bất quyết.



"Nếu sự tình đã xảy ra rồi, hối hận cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, hiện tại chúng ta lên nghĩ sau này làm thế nào mới ổn." Phương Hàn đứng dậy nói tiếp: "Ta chưa bao giờ làm việc gì xong mà cảm thấy hối hận cả, huống hồ Lưu Khang lại dám uy hiếp chúng ta, cũng thật sự là kẻ hám lợi đen lòng, chết cũng đáng."



"Hắn cũng không có lý do gì mà không hám lợi đen lòng, bởi vì một kiện Ngân Xà Kiếm, một kiện Huyết Miên Ma Y cũng đủ đổi lấy mười địa vị tương đương với Trấn Viễn Hầu. Mất đi cơ hội này cả đời sẽ không có nữa, chỉ là hắn quá vội vàng xúc động, kỳ thực hắn có thể chờ khi chúng ta trở về Vũ Hóa Môn sau đó mới uy hiếp thì ổn rồi, hiện tại hắn đã chết, nguyên nhân không phải ta giết mà chính là Hồng Phấn thái tử đã giết hắn."



Hồng Di quận chúa nhẹ nhàng nói, lời nói vừa dứt, kiếm đã tra vào vỏ.



"Nơi đây không thích hợp ở lâu, thu Thiên Kê Chí Dương Tác xong rồi chúng ta sẽ rời đi luôn." Phương Hàn rất dứt khoát đi tới trước mặt Mạc sư tỷ.



Vị Mạc sư tỷ này là một trong những người kiệt xuất nhất trong đám nội môn đệ tử, hiện tại bị trúng lục dục âm lôi của Độc Hồn cho dù là thân thể có tu luyện mức cường đại đến Thần Biến Cảnh Giới cũng phải hôn mê bất tỉnh, trên mặt nàng phủ đầy màu tử hắc.



Thân thể vốn luyện tới thập trọng thần biến cảnh giới sẽ cường đại không gì sánh được, coi như là ăn một cân thạch tín cũng chỉ như gặp một cơn bệnh nặng, không chết được.



Thế nhưng lục dục âm lôi của Độc Hồn cường đại cỡ nào? Còn độc hơn gấp một vạn lần so với thạch tín.


Nói cách khác Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ này ít nhất cũng là pháp bảo cấp bậc đạo khí. Hoàng Tuyền Hà đúng là một cái động không đáy, mà giao long kia chính là đã đắc đạo thành linh khí.



Trong lòng Phương Hàn vẫn không ngừng suy nghĩ.



Thế nhưng trước nay giao long kia cũng chưa từng lên tiếng, cũng không có biểu hiện ra cái gì gọi là linh tính, vẫn chỉ là một bức đồ họa, một kiện vật chết mà thôi.



Thế nhưng ngày hôm nay nó đã thức tỉnh, đồng thời còn nuốt cả một kiện bảo khí nữa! Là một kiện bảo bối trân quý a!



Phương Hàn đột nhiên cảm giác được giao long kia tựa hồ như dần trở nên sinh động hoạt bát.



"Chẳng lẽ suy đoán của ta là thật? Giao long này đúng là linh khí của hoàng tuyền đồ? Đã đắc đạo trở thành linh vật? Nếu không sao giải thích được sự biến mất của Thiên Kê Chí Dương Tác?"



Ý niệm trong đầu Phương Hàn liên tục vận chuyển.



"Suy đoán của ngươi không có sai, không hổ là truyền nhân của Hoàng Tuyền đại đế, ngươi đã dùng Cửu Khiếu Kim Đan, máu của ngươi đã hòa lẫn trong đan dược vì vậy ngươi mới có thể tích huyết nhận chủ lên phúc đồ này, Ngày hôm nay ngươi cư nhiên cấp cho ta ăn một kiện bảo bối! Một kiện bảo bối thuần dương, khiến ta khôi phục lại một phần nguyên khí! Rốt cục khiến ta thức tỉnh lại....."



Đột nhiên trong lúc đó Phương Hàn cảm giác được giao long trong bức họa đồ bỗng dưng mở mắt, một cỗ thanh âm cuồn cuộn truyền vào thật sâu trong tâm linh hắn.



"Phương Hàn, ngươi làm sao thế? Sao lại đứng bất động như vậy? Xảy ra biến cố gì rồi phải không?"



Hồng Di quận chúa thấy Phương Hàn bỗng nhiên lại đứng im ngơ ngác, nàng sốt ruột lên tiếng.



Nàng căn bản là không biết, Phương Hàn bây giờ đang lắng nghe lời giao long nói!



Thiên cổ linh khí đã thức tỉnh.......