Vĩnh Sinh

Chương 417 : Tấn chức

Ngày đăng: 04:09 22/04/20


Thân thể của Phương Hàn đè lên người Yên Thủy Nhất, trong lúc mông lung, nàng cũng đã cảm giác được phòng tuyến cuối cùng của mình đã hoàn toàn thất thủ, một tia thanh minh trong đầu cũng tan thành mây khói, trong cổ họng lại phát ra thanh âm hừ hừ "Phương Hàn, không muốn! Không thể như vậy!"



Ta cũng biết là không thể, nhưng ta thật sự không nhịn được! Phương Hàn dùng thân thể đè chặt lấy Yên Thủy Nhất, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương, đầu lưỡi liên tục dò tìm, quả thật là cực kỳ sáng khoái, khí tức Thủy thần trên người nàng câu dẫn lấy Hắc Đế Thủy Hoàng cương khí trên người hắn, điều này đúng là có lực hấp dẫn trí mạng.



Đừng nói lúc này thần trí của hắn có phần mơ hồ, cho dù lúc thanh tỉnh, cũng rất khó ngăn cản được.



Thể chất của song phương đều có điểm hấp dẫn lẫn nhau.



Phương Hàn mặc dù là sơ ca thế nhưng dù sao hắn cũng có tu vi cao thâm, đã dung hợp nhiều loại ma đạo thần thông của Quỷ Đế, trong đó có không ít công pháp thái bổ thuật. Cho nên với chuyện này cũng rất quen thuộc.



Xoạt! Xoạt!



Phương Hàn một mặt dùng đầu lưỡi du động, câu dẫn dục vọng của Yên Thủy Nhất, khiến nàng liên tục thở gấp, vừa dùng tay xé nốt mớ quần áo chắp vá còn lại. Hai khối viên thịt trên ngực Yên Thủy Nhất được Phương Hàn đặc biệt chiếu cố, đã sớm lồ lộ, nhưng mà hạ thân vẫn còn chiếc váy, mắt thấy ma thủ của Phương Hàn đang không ngừng làm loạn, dần dần chuyển xuống đồn bộ, muốn cởi cái váy, nàng vội vàng kẹp chặt hai chân, không cho Phương Hàn thực hiện được ý đồ.



Phương Hàn cũng không nóng nảy, đầu lưỡi một mực đi xuống, không tự chủ được mà thi triển ra Thiệt Du Ngọc Môn Quan* trong Hoan Hỉ Mê Loạn Thuật, từ đầu môi của Yên Thủy Nhất đi xuống cổ. Yên Thủy Nhất yêu kiều giãy dụa càng khiến toàn thân Phương Hàn ngứa ngáy.



*Thần công bằng lưỡi ^^!



A! Đột nhiên nàng mạnh mẽ kinh hô một tiếng, nguyên lai Phương Hàn đã ngậm lấy hai hạt anh đào trước ngực nàng, mãng liệt kích thích, khiến tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể nàng mở ra, hạ thân kẹp chặt cũng từ từ nới lỏng, một chút cử động này đã bị Phương Hàn thừa cơ đột nhập, bàn tay khẽ động, liền kéo chiếc váy của nàng xuống.



Giữ cái này lại mất cái khác, Yên Thủy Nhất vô phương phòng thủ, trong khoảng khắc, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.



Đúng lúc này, Phương Hàn triệt để đè xuống...


Sau khi song tu cùng Phương Hàn, rốt cuộc nàng cũng đột phá một tầng chường ngại, bước vào thiên địa chi gian, là cảnh giới mà vô số cao thủ Thần Thông Bí Cảnh có thể ngộ mà không thể cầu, đều tha thiết ước mơ. Một bước lên trời, vạn thọ vạn năm! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!



Mà Phương Hàn vẫn còn đang ôm Yên Thủy Nhất, pháp lực của hai người câu thông, hắn cũng cảm giác được chính mình tựa hồ cũng giống như Yên Thủy Nhất, cũng trải qua quá trình tấn chức lên Trường Sinh Bí Cảnh. Trong Tiên giới nguyên khí ẩn chứa đại đạo pháp tắc, chảy vào cơ thể Yên Thủy Nhất, sau lại tuần hoàn qua thân thể hắn, một lần nữa chảy vào trong đầu Yên Thủy Nhất. Nhưng mà dù sao cũng lưu lại lạc ấn trong cơ thể hắn.



Chỉ với điều này cũng có vô tận chỗ tốt!



Phương Hàn chẳng khác gì là một lần trải qua Trường Sinh Bí Cảnh! Nếu như sau này hắn bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, vậy sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, bình cảnh cũng được rút ngắn. Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ thoải mái hơn nhiều.



Bùm bùm cách cách!



Vô tận nguyên khí Tiên giới được Yên Thủy Nhất cưỡng chế câu thông, thu lấy, vô cùng tinh thuần, vô cùng cô đọng. Còn tinh thuần hơn so với Mộc Đạo Nhân, hiển nhiên là Yên Thủy Nhất trở thành Trường Sinh Bí Cảnh còn mạnh hơn cả Mộc Đạo Nhân.



Thương Hải Thần Châu!



Yên Thủy Nhất đột nhiên mở to mắt, nhìn Phương Hàn trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, Thương Hải Thần Châu được ý niệm của nàng điều động, đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một giọt Thủy Châu, cũng tiến vào trong mi tâm của nàng.



Hiện tại nàng một bước đã tiến vào Trường Sinh Bí Cảnh, trở thành vạn cổ cự đầu, vận dụng Thương Hải Thần Châu so với trước kia, uy lực thật là không thể so sánh nổi.



"Phương Hàn, còn không mau buông ta ra!" Nàng vận công vùng vẫy, như muốn thoát khỏi lồng ngực Phương Hàn.



Nào biết đâu rằng, Kim Đan trên đỉnh đầu Phương Hàn đột nhiên oanh long rồi vỡ ra, hóa thành vô số kim quang, tạo thành vô tận ma vụ. Giữa ma vụ phát ra một luồng kim quang, một pho tượng Phật ma chí tôn thiên thủ thiên nhãn từ từ nhô lên, cước đạp hư không, Phạn xướng *, ma âm tràn đầy cả không gian.



* Phạn xướng < phạm xướng>: Nết làm cho thanh tịnh. Phật giáo lấy thanh tịnh làm tôn chỉ, cho nên sự gì có quan thiệp đến Phật đều gọi là phạm. Như phạm cung 梵宮 cái cung thờ Phật, phạm chúng 梵眾 các chư sư, phạm âm 梵音 tiếng phạm, v.v.