Vĩnh Sinh

Chương 9 : Vũ Hóa Tiên Môn

Ngày đăng: 04:05 22/04/20


"Không ngờ lại dễ dàng qua cửa như vậy......." Phương Hàn cũng bất ngờ, tiểu thư Phương Thanh Tuyết chỉ nói vài câu đã bỏ qua cho mình, "Dù sao chuyện này mình cũng đã dự liệu trước rồi, với thân phận và thực lực bây giờ của mình, Phương Thanh Tuyết cũng không cần phải tra xét kỹ càng làm gì."



Quả thực vô luận là thực lực và thân phận của Phương Hàn hiện giờ, tại trước mặt đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn cũng chẳng là cái gì.



Dù cho là vương hầu, thánh chỉ, trong mắt Phương Thanh Tuyết cũng chẳng đáng giá một xu.



Mà tính tình của Phương Thanh Tuyết cũng không thích hỏi nhiều.



Đương nhiên, Phương Thanh Tuyết cũng không biết trên người Phương Hàn có Cửu Khiếu Kim Đan và Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, bằng không dù là hắn có chạy đến chân trời góc biển, cũng khó có thể trốn thoát bàn tay của nàng.



Phương Hàn thả lỏng tâm tình, hắn thờ dài một hơi sau đó vội vàng quay về nghỉ ngơi.



Tâm trạng được thả lỏng, Phương Hàn đặc biệt ngủ rất ngon.



Trong lòng hắn cũng tràn đầy lòng hiếu kì, rất muốn biết rốt cuộc Tiên Đạo thập môn Vũ Hóa Môn trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dạng ra sao.



Trong những này kế tiếp tỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút còn toàn bộ thời gian bọn họ tiếp tục hàng trình. Đoàn xe khổng lồ của Phương gia liên tục di chuyển hướng về phía đông, đi qua Long Uyên tỉnh, Ô Linh tỉnh, Hoa Dương tỉnh, Thái Cốc tỉnh, Cửu Hồ tỉnh qua mấy tỉnh lớn này hành trình còn mấy ngàn dặm nữa. Một tháng sau cuối cùng đoàn người cũng tới một dãy núi dài liên miên bất tận.



"Phía trước chính là Vũ Hóa Tiên Sơn, đó là chỗ ở của ta tại Vũ Hóa Môn." Phương Thanh Tuyết nói với mọi người.



Phương Hàn đứng lẫn trong đám nô bộc, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy dãy núi thật xa phía trước, nơi nơi đều là rừng cây cổ thụ rậm rạp, ngọn cây vươn cao chọc trời thẳng tắp như mũi tên, có ngọn núi bên trên trăm hoa đua nở rực rỡ, nơi nơi đều mọc lên rất nhiều đình đài cung điện vô cùng xa hoa lộng lẫy.



Vô số thác nước cao nghìn trượng từ trên ngọn núi đổ xuống tạo thành một màn hơi nước cùng ánh cầu vồng bảy sắc phảng phất như vô số con rồng đủ màu đang uốn lượn giữa ngàn mây vậy.



Bầu trời xanh thẳm trải rộng như một đĩa thủy tinh màu lam khổng lồ, vĩnh viễn không có một tia ô vân, ánh dương nhu hòa từ trên cao chiếu xuống không nhiễm một hạt bụi trần.



Thàng quách vây quanh hơn một nghìn ngọn núi, xung quanh tùng thông mọc đầy, cành lá xum xuê, rễ cây xù xì bắt chặt trên vách đá, khiến lòng người cảm nhận rõ ràng được khí tức cổ xưa trong đó.



Trên một ngọn núi sâu nhất, mây giăng mờ ảo chỉ loáng thoáng thấy được đỉnh núi như lơ lửng giữa bầu trời, đúng là chốn bồng lại tiên cảnh.



Phương Hàn liếc mắt nhìn lại, đến hôm nay hắn mới chính thức biết đến cái gì là lầu các nguy nga, cái gì là chốn bồng lai tiên cảnh, trong lòng hắn không khỏi ngây người mà khiếp sợ.



Một cỗ cảm giác kích động không tên từ nội tâm tự nhiên sinh ra.



"Tiên Đạo! Tiên Đạo! Đây là Tiên Đạo sao! Quả nhiên đúng là Tiên Đạo thập môn, cái gì là đình đài lầu các của bậc đế vương, còn kém nhiều lắm. Nguyện vọng lớn nhất của ta lúc nhỏ chỉ là muốn làm một chức vương hầu nho nhỏ ở vương triều Đại Ly, tay cầm quyền binh xông pha giết giặc, thế nhưng hiện tại xem ra nguyện vọng đó thật buồn cười cỡ nào a."



Phương Hàn tự chế diễu bản thân mình trước đây đã quá vô tri.


"Kim Thạch Thai! Phương Thanh Tuyết ta muốn giết người, bảy bích diễm tu mang của ngươi có thể ngăn cản được sao?"



Phương Thanh Tuyết không có ý định dừng tay, đao mang trên tay biến ảo, tử điện tụ tập lại thành muôn vàn hình dạng, lại lần nữa cách không oanh kích, đồng thời cước bộ của nàng trôi nổi trên không trung đạp trên hư không mà tiến, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng tới bảy người kia chém đến.



Xì xì xì!



Nam tử tên Kim Thạch Thai cũng không ngờ rằng Phương Thanh Tuyết lại quyết tâm như thế, bích diễm cư nhiên không kịp ngăn cản, khiến Tử Điện Âm Lôi Đao xuyên qua mà tiến.



Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!



Bảy âm thanh vang lên, bảy tên đạo sĩ, cả người lẫn hạc toàn bộ bị đánh trúng, trên không trung nổ tung, biến thành một đoàn hỏa diễm rớt xuống, theo sau là từng trận khói nhạt phiêu động.



Toàn bộ đều chết!



"Ngươi!"



Kim Thạch Thai giận dữ nghiến răng ken két.



"Thế nào, Kim Thạch Thai, tuy rằng ngươi cũng giống ta là đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn, thế nhưng nhìn tu vi của ngươi bất quá mới luyện tới tá giả tu chân, pháp lực chuyển hóa thành chân nguyên, bước vào thần thông nhị trọng tu chân cảnh mà thôi." Thần thái Phương Thanh Tuyết thản nhiên như nước nói: "Ngươi nếu bất mãn đối với ta, có thể khiêu chiến trên Thiên Hình Thai tại Vũ Hóa cung, ta tùy thời sẽ chờ ngươi."



Thần thông bí cảnh đệ Nhất Trọng, pháp lực cảnh, pháp lực vẫn chỉ là vô hình. Tầng thứ hai, tu chân cảnh chính là đem pháp lực vô hình luyện ra chân hình, cho nên trong tu chân cảnh mới gọi là tá giả tu chân, luyện giả thành thật, thế mới có cái gọi là "Chân thực" "Chân ngã", chính là có ý tứ này.



"Thiên Hình Thai!" Kim Thạch Thai nghe được ba chữ kia, sắc mặt hơi đổi, đây là nơi để chân truyện đệ tử nếu có thâm cừu đại hận sẽ đến đây để quyết đấu sinh tử.



Lên Thiên Hình Thai bất luận là chân truyền đệ tử thân thế ra sao cũng chỉ có một người sống sót rời đi mà thôi.



Nghĩ không ra Phương Thanh Tuyết lại cường ngạnh như vậy!



"Hừ Việc này ta sẽ báo cáo với trưởng lão chấp chưởng môn quy!" Kim Thạch Thai phẩy tay áo bỏ đi.



"Đi thôi!"



Đánh chết bảy người bảy hạc nhưng khuôn mặt không chút biến sắc, nàng chậm rãi hạ xuống, lên xe ngựa sau đó ra lệnh mọi người tiếp tục khởi hành."



Phương Hàn rõ ràng thấy được một màn này, trong lòng hắn kịch liệt chấn động vì khí chất cao ngạo mà cường hãn của Phương Thanh Tuyết, hắn thầm nghĩ, nếu cứ theo lời của Bạch Hải Thiện tìm cách giết vị tiểu thư này, vậy chỉ sợ mãi mãi thất hứa với sư phụ thôi.



"Một ngày nào đó, ta cũng sẽ có loại sức mạnh này, tung hoàng ngang dọc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt!" Phương Hàn thầm nghĩ.