Vĩnh Sinh

Chương 95 : Phế võ công

Ngày đăng: 04:06 22/04/20


Phương Hàn dùng pháp lực hùng hậu thẩm thấu vào trong Bát Hoang Thần Kiếm!



Chỉ với một ý niệm, pháp bảo sẽ đổi chủ!



Trong thời khắc khẩn yếu này, Diệp Nam Thiên biểu lộ thực lực của người xếp hạng ba trên Sơn hà Bảng, cắn mạnh đầu lưỡi, nhờ đau đớn mà thanh tỉnh thần trí, sau đó liên tục hô lên các âm tiết trầm bổng, chính là Hạo Khí Trường Ca của Vũ Hóa Môn. Sóng âm mãnh liệt chấn động làm cho pháp lực bao quanh có chút rung động, mà La Sinh Môn ở trên võ đài dường như cảm nhận được sự sóng âm, đột nhiên biến hóa, từ trong đại môn xuất hiện một dòng nước xoáy khổng lồ.



La Sinh Qua Toàn!



Dòng nước xoáy vừa xuất hiện, Phương Hàn liền cảm nhận được pháp lực của mình giống như trăm sông đổ về biển, bị La Sinh Môn mạnh mẽ hút lấy!



Pháp lực không thể khống chế, mạnh mẽ thoát đi.



"Ha ha ha ha!" Diệp Nam Thiên cũng cảm giác được áp lực giảm đi nhiều, biết rằng La Sinh Môn đã có tác dụng. Không chút chậm trễ, Bát Hoang Chiến Khải trên người lại bắn ra kiếm khí, đánh nhanh về phía Phương Hàn muốn tận dụng cơ hội này mà một chiêu đánh cho Phương Hàn nát vụn thành mảnh nhỏ!



"Không tốt!"



"Không tốt!" Trưởng lão trên khán đài đều thất kinh, bọn họ tự nhiên nhìn ra hiện giờ Phương Hàn đang lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm. Nếu mà hắn bị giết chết, môn phái mất đi một đệ tử thần thông bí cảnh, tổn thất vô cùng to lớn.



Nhưng ngay tại thời khắcc này, trên khuôn mặt của Phương Hàn lại xuất hiện một nụ cười, hai tay đột nhiên nâng lên đánh ra một trảo, sau đó rút về sát bên người, thân thể xoay tròn như một con quay, pháp lực đang bị La Sinh Môn hút lấy dưới sự điều khiển của ý chí dần dần giảm ổn định, ngưng tụ lại, hình thành một mũi khoan vô hình xoay tròn dữ dội, khí lưu bạo liệt, gió lốc nổi lên, rung động mạnh mẽ. Pháp lực sau khi ngưng tụ thì bắt đầu bay ngược lại, mạnh mẽ đánh lên lưng của Diệp Nam Thiên.



Ầm ầm!



Diệp Nam Thiên không kịp đề phòng bị đánh mạnh từ phía sau, mất đi thăng bằng, quang hoa trên Bát Hoang Chiến Khải yếu đi rất nhiều, những kiếm quang do chiến khải bắn ra lại bị pháp lực quấn chặt lấy, giữ lại giữa không trung.



Mà thân thể Phương Hàn sau đó liền động, uyển chuyển như một giao long, tùy ý di chuyển giữa không trung, pháp lực lại lần nữa biến hóa thành những tia dài, nhỏ, tạo ra một cái mạng nhện vây lấy Diệp Nam Thiên.




"Ô! Cô! Ma! Ni! Hồng! Án! Ma! Ni!"



Thiên Long Bát Âm!



Lần này Phương Hàn dùng Thiên Long Bát Âm, cũng không phải sóng âm, mà là những đạo phù chú hình thành từ khí lưu, những phù chú này quấn lấy nhau, hòa làm một, giống như tám đầu rồng cùng hợp lại, lao về phí Bát Hoang Thần Kiếm. Thiên Long Bát Âm ở Thân Thể Cảnh là sóng âm, uy lực cũng không lớn, nhưng khi đến Thần Thông Bí Cảnh, kết hợp với pháp lực thì mới lộ ra uy lực chân chính.



Bát Hoang Thần Kiếm va chạm với Thiên Long Bát Âm tạo ra âm thanh ông ông ông giống như tiếng vỗ cánh của ong mật. Thần kiếm tựa hồ như muốn vỡ vụn ra, không ngừng run rẩy. Rồi chớp mắt sau đó, pháp lực trên kiếm tiêu tán, rơi xuống võ đài phát ra âm thanh thanh thúy.



"Hả!"



Toàn thân Diệp Nam Thiên chấn động, tựa như bị người ta đánh mạnh một gậy, bởi vì hắn cảm giác được khi Phương Hàn phát ra Thiên Long Bát Âm, thì tinh thần lạc ấn của hắn trên Bát Hoang Thần Kiếm đã bị xóa bỏ.



Sưu!



Hắn điên cuống lên, lao nhanh về chỗ Bát Hoang Thần Kiếm rơi xuống, hòng lấy lại thần kiếm, muốn dùng mau tươi tế luyện lại phi kiếm, tiếp tục sử dụng.



Nhưng Phương Hàn còn nhanh hơn, thoáng cái đã hạ xuống mặt đất, đứng chắn trước mặt hắn, một chân dậm lên Bát Hoang Thần Kiếm, không cho hắn lấy lại.



"Không tốt!" Thấy tình thế không ổn, Diệp Nam Thiên vội lui lại, ánh mắt oán độc nhìn Phương Hàn, La Sinh Môn sau lưng hắn lại rung động một lần nữa. Phương Hàn cũng không để hắn có cơ hội thúc dục La Sinh Môn một lần nữa, bước nhanh về phía trước, đạo bào trên người phình lên, sử dụng pháp lực toàn thân, thân thể chớp động, súc địa thành thốn, trong nháy mắt vọt tới trước người Diệp Nam Thiên, đánh ra một chưởng thật mạnh.



Phốc!



Diệp Nam Thiên bị một chưởng này đánh văng lên cao, phun ra mấy ngụm máu tươi, tựa như suối phun, mưa máu, sau đó rơi khỏi võ đài, xương cốt toàn thân đều bị chấn nát, gân mạch đứt thành từng khúc, võ công đã bị phế.