Vĩnh Sinh

Chương 967 : Ảo ảnh liên tục

Ngày đăng: 04:14 22/04/20


"Không biết xấu hổ!"



Môn chủ Thiên Tuyền Môn Vương Viêm cũng nổi giận, đồng dạng là tuyệt đại Kim Tiên, bá chủ của một châu, hành vi của tông chủ Cốc Nguyên Tông, Cốc Mãnh quả thật khiến hăn kinh thường.



Tràng diện đến hiện tại, hắn không can thiệp cũng không được.



Cho dù Phương Hàn có mạnh mẽ hơn nữa, có thể chống lại một vị tuyệt đại Kim Tiên, thế nhưng không thể chống lại ba vị. Về tình về lý đều phải trợ giúp.



Thân thể của hắn khẽ động, Hi Đồ tỏa ra, chắn trước mắt ba vị tuyệt đại Kim Tiên.



"Hừ! Vương Viêm, ngươi dám một mình ngăn cản ba người chúng ta? Quả thực là muốn chết! Hôm nay chúng ta sẽ triệt để diệt Thiên Tuyền Môn ngươi cùng tiểu tử kia."



Ba đại tông chủ không hề sợ Vương Viêm, dù sao cũng là ba người liên thủ, đủ có thể quét ngang hết thảy.



"Sớm biết như vậy ba người chúng ta liền trực tiếp tiêu diệt tiểu tử kia cho xong, làm gì phải đơn độc đả đấu cùng hắn?" Trong lòng Cốc Mãnh hối hận.



"Ngươi tới thử một lần đi! Nhìn xem có thể đánh lại Hằng Bất Động không?" Môn chủ Thiên Tuyền Môn thét to: "Hằng Bất Động, ngươi tiến vào trong Hi Đồ, ta cũng không tin, ta dốc hết thực lực Thiên Tuyền Môn vẫn không thể bảo vệ được ngươi."



"Ý tốt của Môn chủ Thiên Tuyền Môn ta xin lãnh, nhưng Hằng Bất Động ta độc lai độc vãng, tung hoành Thiên giới, độc bộ một phương, không cần bất cứ kẻ nào trợ giúp, cho dù sinh tử đại họa cũng phải tự mình kháng cự, như vậy mới có thể tôi luyện chính mình." Phương Hàn cất cao giọng nói: "Ta không tin, ba tên đại Kim Tiên này có thể giết ta."



Roẹt!



Sau lưng của hắn mọc một đôi cánh lam sắc, không ngừng lập lòe, đạo đạo phù văn lưu chuyển trên mặt, pháp tắc Đại La thậm chí còn có pháp tắc Kim Tiên đều không ngừng rót vào đôi cánh này.



Lực lượng trên mặt đôi cánh này có thể nói là nghiêng trời lệch đất, vượt qua thời không, có một loại dục vọng mãnh liệt được giãy khỏi trói buộc, nhận được tự do.



"Tự Do Chi Dực!"



Ba đại Kim Tiên cũng thoáng thấy, đều điên cuồng hét lên: "Tại sao có thể có kiện pháp bảo này?"




"Thiên Tuyền Môn, các ngươi hãy mau mau trở về, chờ ta tu thành Kim Tiên, sẽ giúp các ngươi bình định Tuyền Châu. Đây là một viên Hám Thế Thần Đan, đưa cho Vương Phiên đại tiểu thư, hi vọng nàng sớm ngày tu thành tuyệt đại Kim Tiên." Đột nhiên lúc này trong Hi Đồ xuất hiện một đạo ý niệm, Vương Viêm vui mừng quá đỗi, duỗi tay ra, một đạo ý niệm lập tức tản ra biến thành một cái hồ lô. Trong hồ lô chính là Hám Thế Thần Đan.



Mà Phương Hàn đã biến mất không còn hình bóng.



"Môn chủ!" Đi mau!"



Vương Thiện rống to.



Vương Viêm không chút nghĩ ngợi, phun ra một đạo nguyên khí: "Hi Đồ vận chuyển, Tổ Tiên áo nghĩa!"



Hi Đồ chấn động, đột nhiên thoáng cái phá vỡ hư vô biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Rất nhiều nhân vật còn lại đang muốn đuổi theo, thế nhưng há có thể bắt kịp được chí bảo Hi Đồ? Sở dĩ Thiên Tuyền Môn trấn áp Tuyền Châu, nguyên nhân thứ nhất là Sinh Mệnh Cổ Tuyền, thứ hai là có Hi Đồ này.



"Đáng giận, lại để tên nghiệp chướng này trốn thoát rồi!" Cốc Mãnh dậm chân hận không thể phát tiết mộn phen oán khí trong lòng.



"Kiệt kiệt kiệt kiệt..." Tà Tôn đột nhiên phát ra tiếng cười âm hiểm: "Môn chủ của ba đại môn phái, các ngươi có bằng lòng hợp tác cùng Chân Không Gia Hương ta hay không? Cùng nhau liên thủ tạo ra một phen đại sự nghiệp tại Thiên giới?"



Ba đại tông chủ liếc mắt nhìn nhau: "Tà Tôn, ta cũng đã được nghe nói qua tên của ngươi, nhưng mà ở đây không phải địa phương để nói chuyện, chúng ta ra khỏi Vẫn Lạc Tà Cốc rồi hãy nói, thế nào?"



Tà khí trong Vẫn Lạc Tà Cốc có tính ăn mòn rất mạnh đối với bọn họ.



"Rất hân hạnh trao đổi với ba vị môn chủ!" Tà Tôn một lần nữa dữ tợn cười to.



Năm đại cao thủ vèo vèo vèo bay ra khỏi tà cốc. Thời điểm bay ra ngoài, bọn họ còn tìm kiếm trong hạp cốc một phen, nhưng cũng không có phát hiện bóng dánh của Phương Hàn, mỗi một người đều hận đến độ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bó tay, cuối cùng chỉ có thể chán nản rời đi.



Giờ khắc này Phương Hàn vẫn ở trong Vẫn Lạc Tà Cốc, hắn ngồi ngay ngắn trong một mảnh tà vụ, Tự Do Chi Dực sau lưng càng lúc càng lớn.