Vĩnh Sinh
Chương 99 : Thiên đại nhân tình
Ngày đăng: 04:06 22/04/20
Pháp tinh là Phương Hàn đoạt lấy từ ma nữ khi còn ở cổ bảo dưới lòng đất, đây chính là khoáng thạch mà vô số người tu đạo mơ ước, cao thủ Thần Thông Bí Cảnh mang pháp tinh trên người có thể hấp thu pháp lực của pháp tinh để bổ sung pháp lức bản thân, trong khi chiến đấu không phải lo về vấn đề thiếu pháp lực.
Vừa rồi Long Huyên cho rằng pháp lực của Phương Hàn đã tiêu hao hết, nhưng không ngờ rằng hắn lại có pháp tinh, có thể không ngừng hấp thu pháp lực của pháp tinh, duy trì pháp lực sung mãn, đánh mãi mà không biết mệt.
Một khối pháp tinh ẩn chứa pháp lực cũng không hùng hậu lắm, pháp lực bị hấp thu hết thì pháp tinh cũng mất đinh linh hiệu của mình, biến thành ngọc thạch bình thường. Nhưng đối với người mới đạt tới tầng thứ nhất Thần Thông Bí Cảnh như Phương Hàn thì vẫn có thể chi trì rất lâu, mà trên người hắn không phải chỉ có một viên pháp tinh. Hắn mang từ dưới lòng đất lên tới mấy trăm khối, tuy trong suốt máy tháng này liên tục thiêu đốt tạo pháp hỏa để luyện thể nhưng cũng chỉ dùng có hơn mười khối, vẫn còn rất nhiều a.
Đáng tiếc đáng tiếc, ta muốn tiến vào Thần Thông Bí Cảnh thì vẫn cần ba đến năm năm tích lũy nữa." Long Huyên cầm lấy pháp bảo, lắc đầu rời khỏi võ đài, bóng lưng buồn bã, mang theo vô vàn tiếc nuối. Chuyện lần này là một đả kích nặng nề đối với nàng.
Phương Hàn nhìn bóng lưng Long Huyên rời đi, tâm có chút rung động, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Tốt! Hạng nhất Sơn Hà Bảng."
"Lần này là một đầu hắc mã(*) vươn lên."
(*)Hắc mã: ngựa ô. Ý nói Phương Hàn là sự bất ngờ của lần đại hội này.
"Phương Hàn, ngươi xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng."
Đúng lúc này, vài trưởng lão trên khán đàn đồng thời đứng lên gọi hắn. Phương Hàn gật gật đầu, thu pháp tinh lại, pháp lực vận chuyển quanh người, nhẹ nhàn hạ xuống khán đàn, ngẩng đầu nhìn Sơn Hà Bảng to lớn. Hạng nhất trên Sơn Hà Bảng bây giờ là tên hắn, mà Long Huyên thì rơi xuống hạng hai.
Hồng Di Quận Chúa thì xếp hạng thứ năm trên Sơn Hà Bảng.
"Phương Hàn cầm lấy đan dược và tấm kính, nghe thấy sẽ được truyền thụ thần thông của Vũ Hóa Môn thì kích động vạn phần. Hắn bây giờ đã đạt tới Thần Thông Bí Cảnh, có pháp lực nhưng chưa học được thần thông như Tử Điện Âm Lôi Đao, Thiên Hàn Huyền Minh Kính, Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí, Thuấn Sát Đại Pháp…… vân vân. Học xong những cái này thì thực lực của hắn sẽ tăng mạnh, hơn nữa có thể tu luyện tiến thêm bước nữa.
"Phương Hàn không thể tưởng được là đệ thâm tàng bất lộ đến như vậy, ngay cả ta cũng nhìn lầm." Già Lam đứng lên nhìn Phương Hàn nói: "Bất quá đệ lần này giup ta thắng được Thiên Mộc Thần Châm, làm ta vô cùng cao hứng."
"Già Lam sư tỷ tặng kiếm là ân lớn đối với đệ, đệ cũng chưa từng quên." Phuơng Hàn nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên đưa ra Âm Dương Vạn Thọ Đan nói: "Âm Dương Vạn Thọ Đan, sư tỷ hãy đưa cho Long Huyên để nàng sử dụng, giúp nàng đột phá Thần Thông Bí Cảnh. Như vậy Vũ Hóa Môn chúng ta lại có thêm một vị chân truyền đệ tử."
"Sao?"
Nhìn thấy hành động này của Phương Hàn, Già Lam lăp bắp kinh hãn, thậm chí kể cả mấy đại trưởng lão, Đông Linh Tiêu đang chuẩn bị rời đi đều chấn động toàn thân, dùng ánh mắt kinh dị nhìn Phương Hàn.
"Vì cái gì? Đệ cho dù tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh không cần đến công năng thuế biến, nhưng Âm Dương Vạn Thọ Đan này có thể giúp gia tăng thọ mệnh thêm mười giáp đó a. Sống càng lâu, càng có nhiều cơ hội tu luyện. Ta nói cho đệ biết, Vũ Hóa Môn ta trước đây cũng có rất nhiều chân truyền đệ tử bởi vì thọ mệnh hết mà chết già, không thể tu luyện đến Thiên Nhân Cảnh. Có rất nhiều đệ tử chỉ vì một viên đan dược tăng thọ mệnh thêm hai mươi năm mà tranh đấu sống chết đó."
Già Lam ánh mắt lấp lóe vẻ kỳ dị, nhìn hắn nói.
"Ta thề trong mười năm sẽ quyết chiến sinh tử với Hoa Thiên Đô tại Thiên Hình Đài, không thắng được hắn ta sẽ tự diệt khỏi thiên địa nhân gian. Nếu như trong mười năm ta có thể chiên thắng Hoa Thiên Đô thì tu vi tự nhiên đủ để kéo dài thọ mệnh của mình. Nếu như không thắng được thì cũng chết. Công dụng giúp sống thêm mười giáp của Âm Dương Vạn Thọ Đan đối với ta không có ý nghĩa gì cả. Không bằng làm một cái thiên đại nhân tình(*)."
(*)Thiên đại nhân tình: một cái ân tình lớn lao, to lớn như trời biển.
Phương Hàn mỉm cười.