Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 106 :

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Một ngày cuối thu, khí hậu bắt đầu lạnh hơn để đón một mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió thổi những đám lá khô bay xào xạt trên con đường vắng người qua lại. Một cô gái bước đi trên con đường kia, để mặc những chiếc lá khô lùa vào chân cô, mái tóc dài mượt đã bị cắt đi ngắn cũn cỡn, cô vừa đi vừa hát… phía sau đeo theo đứa trẻ đang tựa đầu vào lưng cô mà say giấc trong âm điệu du dương ấy, hai tay Hải Yến xách nào là tả, nào là sữa, và rất nhiều thứ lặt vặt khác. Ôi cái khung cảnh lãng mạng này, Hải Yến cũng chẳng còn quan tâm… điều cô quan tâm chỉ là đứa trẻ phía sau lưng cô hằng ngày lớn lên và đó chính là niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời.



Phía sau lưng cô, bóng dáng một người đàn ông cao ráo hai tay cho vào bên trong túi quần rảo bước phía sau, ánh mắt chứa đầy thương nhớ.



- Đôi bàn tay này, không nên xách nặng như thế. - Tuấn Anh bước tới, cầm lấy những túi nilong trên tay Hải Yến.



- Cảm ơn cậu, Tú Anh. - Hải Yến quay sang hơi bất ngờ nhìn, tim cô thoáng đập mạnh nhưng chỉ nghĩ rằng người trước mặt là cậu anh em song sinh với cha Tuấn Hải… cô phải chấp nhận sự thật đắng cay là Tuấn Anh đã chết.



Tuấn Anh không nói gì, tiếp tục bước đi về phía trước.



Hải Yến nhìn người đàn ông bước đi phía trước… vì sao cô lại có cảm giác mãnh liệt như vậy. Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tú Anh mà cô cứ ngỡ như Tuấn Anh quay về, chỉ là lần này thật sự là cô đã không làm chủ được chính bản thân mình. Bàn tay cô đưa ra phía trước như muốn chạm vào người anh… nhưng tiếng khóc giật mình của Tuấn Hải làm cô quay trở về hiện tại. Hải Yến khẽ rụt tay mình về vỗ về Tuấn Hải , Tuấn Anh cũng quay mặt lại.



- Vì sao không đi xe. - Tuấn Anh nói, vừa xách nặng vừa cõng theo con như vậy thật cực thân.



- À, cậu không thấy con đường này rất đẹp sao. - Hải Yến mỉm cười nhìn lên từng tán cây mà nói. - Tôi muốn cùng Tuấn Hải hít thở không khí trong lành một chút…



Tuấn Anh khẽ gật đầu sau đó lại quay mặt bước đi trên tay xách hai bọc nilong lớn. Hải Yến bước theo sau cõng theo đứa trẻ đáng yêu đang ngủ say. Nhìn từ xa, trong họ như một gia đình hạnh phúc ngọt ngào.



Cánh cửa của căn hộ quen thuộc được mở ra, Tuấn Anh bước vào nhìn mọi thứ vẫn y như cũ không có một chút gì thay đổi. Chỉ là tấm rèm cửa màu xám tro đã đổ thành màu xanh nước biển, ngoài ra Hải Yến vẫn giữ lại y nguyên mọi thứ.



- Làm phiền cậu, Tú Anh. - Hải Yến đặt Tuấn Hải vào nôi, bước ra sắp xếp lại những thứ vừa mua về.



- Mái tóc, cắt từ khi nào? - Tuấn Anh hỏi.



Hải Yến xoa vào mái tóc trên đầu mình bật cười, sau đó vừa cho sữa vào tủ lạnh vừa nói:” Tuấn Hải rất thích được tôi cõng trên lưng, tóc dài sẽ rất khó chịu cho thằng bé. Nhưng tôi cảm thấy nó cũng khá hợp với mình.”



- Uống nước! - Hải Yến đặt ly nước về phía anh. - Tôi vào trong dọn dẹp một chút.



Tuấn Anh ngồi trong phòng khách, Hải Yến không để ý đến anh mà lo làm việc nhà rồi lại dọn dẹp bếp vì vậy anh hoàn toàn rãnh rỗi mà quan sát lại căn nhà của mình… một thời gian khá dài quay về. Quần áo của anh vẫn được xếp gọn gàng ngăn nắp, không dính chút hạt bụi nào… có lẽ Hải Yến hằng ngày vẫn lau dọn phòng thay đồ này. Tuấn Anh bước ra ban công, nhìn thấy chiếc áo đôi mà ngày xưa cô nằng nặc đòi mua cùng anh đang treo ngoài sân trên dây phơi quần áo, bên cạnh là một chiếc áo bé xíu y hệt.



Anh bước vào căn phòng của Tuấn Hải, mọi thứ được trang trí một màu xanh biển hài hòa. Trên thành nhà dán những đám mây và những cánh chim bay lượn. Tuấn Hải mở mắt nhìn Tuấn Anh, đôi môi bé xíu mỉm cười lộ cặp đồng tiền đáng yêu, đôi mắt lông lanh nhìn Tuấn Anh bàn tay bé xíu đưa lên cười khúc khích.



- Con trai của ta, vất vả cho mẹ con con rồi. - Tuấn Anh bế con trai mình lên hôn vào bờ má.



Khi quay ra ngoài thì Hải Yến đang đứng trên một chiếc ghế mà điều chỉnh lại bóng đèn trên cao, từ lâu ngôi nhà này không có bóng dáng người đàn ông nào mọi việc đều một mình cô tự làm. Từ một tiểu thư đài các không động vào bất cứ công việc nhỏ nào, Hải Yến vừa là cha vừa là mẹ mà quản tất cả mọi việc.



- Triệu Hải Yến, em đang làm gì vậy hả? - Tuấn Anh bước tới, nhìn Hải Yến với ánh mắt chứa chan xót xa.



- Tú Anh… cậu làm sao vậy? - Hải Yến đưa mắt nhìn anh. - Tôi đang chỉnh lại bóng đèn, bóng đèn này đêm qua cứ chập chờn mãi.



Tuấn Anh bước đến, bế Hải Yến xuống khỏi chiếc tháng đứng cao trước sự ngỡ ngàng của cô, sau đó tự mình bước lên mà sữa lại bóng đèn. Hải Yến cứ thế mà đưa mắt nhìn người đàn ông kia… trước giờ chưa từng lạ như vậy.



Bóng đèn sáng lên, Tuấn Anh bước xuống thì Hải Yến quay mặt vào bên trong như không muốn nhìn thấy anh. Cô đi thẳng bước vào trong khẽ nói bằng chất giọng rung rung nhòa đi:” Ở lại ăn cơm, xem như cám ơn cậu vì sữa giúp tôi bóng đèn.”




- Thật ra… chúng ta còn chưa đi hết căn hầm đó. Câu thơ cuối cùng anh chưa đọc ra.



- Thật sao?



Anh gật đầu khẽ nói nhỏ:” Mọi thứ vỡ tan tành… bí ẩn sẽ hiện ra bằng màu của hạnh phúc.”



Kelly có đôi chút hứng thú… cha mẹ ruột của cô cũng thật là thích những trò mạo hiểm như vậy.



Đêm đó, Hàn phu nhân nhìn thấy bọn người của Hàn Thế Bảo truy tìm mình thì chạy ngược lại vào bên trong căn biệt thự khi mà anh đưa Kelly đi. Bà ta nhanh chóng chạy xuống căn hầm bí ẩn kia để lẩn trốn. Hằng ngày đều lẻn lên để lấy thức ăn mà Hoàng Thiên Phúc vẫn còn để lại trong tủ lạnh mà ăn qua ngày… đợi bọn chúng tìm không thấy sẽ rút về hết.



Vài ngày trôi qua nhưng người của Hàn Thế Bảo vẫn ra sức tìm kiếm không từ bỏ ý định. Bà ta cứ mãi ngồi một chỗ lại đâm ra chán chường.



Đêm đó, bà ta sau khi ăn tạm một miếng bánh mì trong tủ lạnh… cũng là thực phẩm cuối cùng còn sót lại. Bà ta quyết định đi vào bên trong sâu kia… với một hy vọng có đường thông ra bên ngoài. Trên đường đi… những bức ảnh treo trên lối đi đều bị bà ta mang ra xé nát… với bao nhiêu tức giận.



Đến cuối con đường chính là ngôi nhà thủy tinh vỡ nát kia… bà ta đẩy cánh cửa to ra nhìn vào… những mảnh kính vỡ nát kia đã để lộ ra một chiếc bàn từ phía sau… một chiếc bàn với rất nhiều khung ảnh.



Đó là những bức ảnh thời niên thiếu của bọn họ, là của cha mẹ ruột Kelly, Hoàng Thiên Phúc và có cả hình ảnh của bà chụp cùng Tử Yên khi bọn họ là bạn bè thân thiết. Những kĩ niệm ngày xưa ùa về…



“ Phía sau tình yêu… là một tình bạn bền vững”



Hàn phu nhân nhìn những bức hình mà cưới lớn… sau đó dùng tay hất hết mọi thứ xuống đất. Đôi mắt bà ta hằng lên sự cô độc, nhẫn tâm:” Cái gì mà tình bạn bền vững… giả dối… chỉ toàn là giả dối…”



Bà ta xé nát mọi thứ trên bàn, sau đó hất chiếc bàn kia ra chính là cánh cửa… cánh cửa chỉ bị chiếc bàn chặn lại mở ra đây chính là sân thượng của tòa biệt thự không có cầu thang lên sân thượng… thì ra đây chính là lối đi lên.



Sân thượng được ánh trăng cuối tuần trăng mờ ảo soi sáng… Hàn phu nhân nhìn thấy một bóng trắng đang đứng nhìn bà ta.



- Tú Yên. - Hàn phu nhân nhận ra mẹ Kelly… bàn chân hơi lùi về phía sau.



- Tôi đã dự định đi nhưng xem ra cô mãi mãi không bao giờ quay đầu lại. - Tú Yên nói… âm vọng vang cả núi rừng… trên người cô phát sáng ánh hơn cả ánh trăng.



- Cô là người đã chết, không thể làm gì tôi. - Hàn phu nhân hoảng sợ, bàn chân thoái lui khi Tử Yên càng ngày càng đến gần.



Tú Yên cười lớn, nụ cười ghê gợn đến lạnh người… trong âm khí có một oán than.



Tú Yên đưa bàn tay lạnh ngắt của mình lên gương mặt Hàn phu nhân, một luồng khí lạnh như xẹt qua người bà ta… toàn thân bà ta cừng đờ người… cho đến khi đôi bàn tay kia vườn lấy chiếc cổ.



- Tú Yên… không phải tôi… không phải tôi… xin tha cho tôi. - Hàn phu nhân hoàng loạn, đôi bàn chân không đứng vững mà thoái lui liên tục.



Cứ thế… bà ta cũng đi đến hành lang… bên dưới là cây cối um tùm. Tuy nhiên ánh mắt hoảng hốt kia không hề nhìn thấy… chỉ nhìn thấy gương mặt đầy máu trước mắt mình… Bị ép vào đường cùng, Hàn phu nhân ngã xuống dưới.



Khoàng không gian đó, bà ta vẫn nhìn thấy ánh mắt đầy oán trách mà Tú Yên dành cho mình...