Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 112 : Ngoại Truyện 1

Ngày đăng: 23:54 20/04/20


Một năm sau…



- Xin hỏi quý khách dùng gì. - Một cô nhân viên vóc người nhỏ nhắn đặt một tờ quyển menu trước mặt Tú Anh và An Nhiên mỉm cười.



- Cho tôi một capuchino. - An Nhiên nói.



- Tôi một cafe không đường. - Tú Anh nhìn cô nhân viên mà gọi cafe.



Khi đồ uống được mang ra, đợi cô nhân viên nọ đi thì Tú Anh đẩy cóc cafe không đường về phía An Nhiên mà kéo capuchino về phía mình, anh thừa biết rằng An Nhiên tuyệt nhiên sẽ không động vào đồ ngọt.



- Em cứ nhất quyết cự tuyệt với đường nhỉ. - Anh đưa ly cafe lên môi thương thức.



- Anh không biết đó thôi, em rất thích đồ ngọt… nhưng em lại không thể động vào nó. - An Nhiên đưa ly cafe không đường khẽ uống một ngụm. - Nhưng cafe không đường, mới cảm nhận hết sự thơm ngon của nó.



- Win quả nhiên có năng khiếu, Hàn tổng để cậu ấy tự quyết định tương lai đúng là không sai mà. - Tú Anh nhìn xung quanh biệt thự Hàn gia, nay đã trở thành một quán cafe lớn bật nhật thành phố với những cách bài trí khá độc đáo từ Win.



- Thật không thể ngờ Hàn tổng của anh lại để Win biến nơi lạnh lẽo này thành một quán cafe. - An Nhiên khẽ cười.



Từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên đang tiến gần về hai con ngươi họ.



- Cơn gió nào lại mang ca sĩ An Nhiên xinh đẹp ghé quán cafe của tôi vậy. - Win châm chọc An Nhiên đi đến ngồi xuống cùng họ. - Hai người đang nói xấu gia đinh tôi sao?



- Haha, tôi đang có một ý định… muốn mượn quán cafe náy làm nơi họp mặt fanclub. - An Nhiên nhìn xung quanh lại nói. - Nhưng cậu phải giảm giá.



- Cô thật keo kiệt. - Win khoanh tay lại bật cười. - Chú à, có khi nào sau này mỗi ngày chú chỉ được phát vài nghìn ăn bánh mì uống nước lọc hay không.



Sau câu nói của Win, cả ba cùng nhau cười lớn…



Sau khi rời khỏi The Win, Win được Hàn Thế Bảo giao lại biệt thự Hàn gia mà toàn quyền quyết định. Anh từ nhỏ đã cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo, anh quyết định thay đổi mọi thứ và cuối cùng là biến nó thành một nơi thật thoáng mát và sang trọng để mở ra một tiệm cafe theo như niềm đam mê của bản thân và tất nhiên Hàn Thế Bảo cũng không có ý kiền gì cả… là vì thời gian của anh hiện tại chỉ tập trung vào một công việc thật đặc biệt.



Tại căn nhà nhỏ đầy hạnh phúc vào nữa đêm..



- Thế Bảo, con khóc rồi anh dỗ con nín đi. - Kelly lay người anh đang say ngủ.



Hàn Thế Bảo đang ngủ liền giật mình tỉnh lại, nghe tiếng tiểu bảo bối đang khóc lớn thì nhanh chóng ngồi dậy chạy đến nôi bế con lên.



- Tiểu Long ngoan ngoãn… ngủ ngon để mẹ ngủ nào. - Anh vỗ về con vào lòng mà nhỏ nhẹ nói.



Tiểu Long được cha cưng chiều bế trên tay thì thiếp ngủ đi trong lòng anh, đợi con trai ngủ say anh đặt xuống nôi mà đung đưa hát nhưng bài hát quen thuộc để con trai chìm sâu vào giấc ngủ sau đó anh mới tìm đến giường mà đặt lưng xuống tiếp tục ngủ.



Mới chợp mắt chưa được bao lâu thì tiếng khóc của Tiểu Long lại vang lên, mở ắt ra thì trời đã tờ mờ sáng nhìn thấy Kelly vẫn còn ngủ bên cạnh anh liền bật dậy đi về phía Tiểu Long. Bế con trên tay liền phát hiện con trai đã ị trong tả thì nhanh chóng bế Tiểu Long vào nhà vệ sinh mà rửa đi sau đó thay tả… và công việc hằng đêm của anh đều như thế mà tiếp diễn từ khi Tiểu Long được sinh ra đời.



- Tiểu bảo bối của baba thật là đáng yêu. - Hàn Thế Bảo mặc tả và quần áo tươm tất cho Tiểu Long thì trời cũng đã sáng hơn… nhìn đồng hồ cũng đã chỉ hơn 7h.



- Baba, đến giờ Tiểu Hân đi tắm rồi. - Tiểu Hân bước ra khỏi phòng với đầu tóc rồi bù mà nói.



- Được rồi, baba sẽ tắm cho Tiểu Hân.




An Nhiên chạy vào phòng Tú Anh… nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh mà khóc thét lên.



- Anh tỉnh lại đi mà… anh không nhớ đã hứa sẽ bên cạnh bảo vệ em sao… anh đã hứa sẽ yêu em suốt đời sao. - An Nhiên khóc không ngừng. - Anh mau tỉnh lại đi, anh muốn cầu hôn em mà… em đồng ý… anh tỉnh lại nghe em nói rằng em đồng ý đi. Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất của anh, em xin anh đó anh hãy tỉnh lại đi mà. Em xin lỗi vì đã ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân em, em xin lỗi… xin lỗi anh Tú Anh.



- Không phải anh đã từng nói sẽ đợi cho đến khi nào em chịu gả cho anh sao, vì sao em hiện tại đã đồng ý làm vợ anh… anh lại bỏ em mà đi như vậy. Hà Tú Anh, anh đừng đi mà… tỉnh lại đi… em đồng ý làm vợ anh mà.



- Nói lời phải giữ lấy lời. - Tú Anh khẽ mở mắt, bàn tay nắm chặt tay An Nhiên.



Cô giật mình nhìn Tú Anh:” Anh đã tỉnh lại thật sao, em đi gọc bác sĩ… “



Tú Anh kéo mạnh tay An Nhiên khẽ ôm vào lòng:” Em đã nói em đồng ý làm vợ anh, đừng có nuốt lời nhé… anh không sao cả, chỉ là trêu em thôi.”



An Nhiên tức giận đẩy mạnh Tú Anh ra mà hét:” Anh… anh dám lừa em.” Sau đó nhìn sang Hàn Thế Bảo:” Cả anh cũng góp phần.”



- Kế sách tôi đưa ra, tất nhiên phải góp phần thực hiện. - Hàn Thế Bảo cười lớn. - Nhưng xem ra Tú Anh còn diễn đạt hơn cả tôi. - Nói xong anh bước ra ngoài… để lại không gian riêng cho hai người họ.



An Nhiên không nói gì… khi nãy cô đã rất lo lắng và đau đớn tốt cùng nếu như Tú Anh thật sự xảy ra chuyện. Cô nhận ra trước giờ cô đã đánh mất quá nhiều thời gian mà không suy nghĩ cho anh…



- Nhiên Nhiên đừng giận, anh biết cách này của Hàn tổng hơi quá đáng… anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. - Tú Anh nắm lấy tay cô mà nói. - Xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi… chiếc nhẫn kia em cũng chưa từng nhìn thấy. - Tú Anh cầm chiếc nhẩn trên tay mà nói.



- Ai nói với anh là em sẽ không lấy nó. - An Nhiên đưa tay mình ra trước mặt Tú Anh mà nói. - Đeo nó cho em.



Tú Anh nhanh chóng đeo váo ngón áp út của cô.



- Chúng ta về nhà thôi, em thật sự rất ghét nơi này. - An Nhiên nắm tay Tú Anh kéo đi. - Ngày mai anh bỏ hết cuộc họp đi, đưa em về quê gặp mẹ em.



- Mẹ em bị ốm sao? - Tú Anh hơi lo lắng



- Mẹ em đang rất là khỏe mạnh. - An Nhiên dừng lại lườm anh.



- Em nhớ mẹ sao? - Lại hỏi.



- Tên ngốc này, anh muốn cưới em ít nhất cũng phải xin phép mẹ em chứ. - An Nhiên tức giận bỏ đi trước… đúng là đôi khi đàn ông quá là ngốc nghếch.



Tú Anh ngây người đôi chút… sau đó cười tươi chạy theo phía sau ôm lấy eo cô.



- Đây là bệnh viện đó. - An Nhiên đẩy anh ra…



- Không sao đâu… chúng ta là vợ chồng mà.



- Chưa cưới hỏi, ai cho anh nhận bừa….



…………………………



Phía xa xa… cặp đôi kia vừa đi vừa trêu chọc… sau đó là nụ cười hạnh phúc nở trên môi.