Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta
Chương 45 : Hẹn gặp tại trung tâm trò chơi
Ngày đăng: 23:53 20/04/20
- Hàn tổng, việc lập di chúc có chút rắc rối. - Vị luật sự đại diện của Hàn gia nói, ông đưa ra trước mặt Hàn Thế Bảo một bản di ước trước kia anh đã kí kết. - Đây là cam kết giữa anh và Hàn phu nhân, Win sẽ không nhận được bất cứ thứ gì từ Hàn gia khi anh nhân cậu ấy là con.
- Vậy nếu Win thật sự mang dòng máu của Hàn gia, không phải con nuôi như bảng giao ước này kí kết... nó có thay đổi hay không? - Hàn Thế Bảo hỏi.
- Nếu Win thiếu gia thật sự là con ruột của Hàn tổng... vậy chuyện cha để tài sản lại cho con là hoàn toàn hợp lý, bản giao ước này có ghi rõ khi Win là con được nhận nuôi. - Vị luật sư đáp.
- Trước mắt phải làm gi? - Hàn Thế Bảo hỏi.
- Trước mắt Hàn tổng cần phải đua ra bằng chứng Win là con cháu của Hàn gia, mang dòng máu Hàn gia... khi có bản giao ước này không còn giá trị và tôi sẽ tiến hành lập di chúc cho anh.
- Đây là kết quả xét nghiệm ADN của Win và cha tôi Hàn Thế Hùng... tôi đã biết sẽ có ngày này nên chuẩn bị sẵn mọi thứ. - Hàn Thế Bảo đưa một phong bì cho luật sư.
Vị luật sư xem qua, thật không ngờ Win không phải là con cùa Hàn tổng mà lại chính là con trai của Hàn tổng quá cố.
- Vậy là tốt rồi, sẽ không còn gì rắc rối nữa... tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành di chúc này. - Nói rồi vị luật sư kia bước ra ngoài.
Hàn Thế Bảo quyết tâm làm mọi việc để chống lại âm mưu của Hàn phu nhân... anh biết mọi tội ác của bà nhưng vì lời hứa trước kia với cha mình nên anh chọn cách im lặng mà bảo vệ Win khỏi bàn tay tử thần đó.
Tiếng cửa phòng tổng giám đốc lại vang lên, Tuấn Anh từ bên ngoài bước vào với nét mặt khá là nghiêm trọng.
- Mọi thứ đã sẵn sàng chưa? - Hàn Thế Bảo nói.
- Hàn tổng, bên Trần gia cũng đã đồng ý giúp chúng ta trong chuyện này nên không cần phải lo về số lượng người. - Tuấn Anh đã liên hệ với bang nhóm của Trần Hậu... người này chính là đại ca trong thế lực đen...lại là bạn bè với anh.
- Rất tốt. - Hàn Thế Bảo trên tay đang bấm chiếc bút nghe tiếng lách cách.
- Nhưng vì sao nét mặt cậu nghiêm trõng như vậy?
- Là Tú Anh... đã bỏ đi rồi. - Tuấn Anh rầu rĩ nói.
- Bỏ đi... - Hàn Thế Bảo ngạc nhiên. - Ngoài Hàn gia, cậu ta có thể đi đâu được, từ nhỏ hai anh em cậu đã sống và lớn lên trong Hàn gia.
- Đó là điều tôi lo lắng, Tú Anh chính là yêu cô gái không nên yêu... từ một gã phong lưu đa tình nay lại ôm nỗi sầu tình mà bỏ đi.
- Đừng quá lo lắng, khi nào nguôi ngoai hẳn Tú Anh sẽ quay về. Nhưng cậu ta yêu ai nhỉ? Tôi cũng tò mò cô gái nào khiến con ngựa bất kham đó chịu dừng chân.
- Đã hơn 10h rồi.
- Có ai lại đợi một người trong lạnh giá hơn 3h không nhỉ. - Kelly nhớ đến câu không gặp không về của Hàn Thế Bảo.
- Nếu người đó thật sự muốn gặp thì đợi cả đời... cũng có thể đợi. - Thiên Ân hỏi lại. - Vì sao em lại hỏi như vậy.
- Không có gì đâu. - Kelly vội vã nói. - Em buồn ngủ rồi, chúng ta về thôi.
Kelly nhanh chóng quay về khách sạn... sau đó mang lớp hóa trang xấu xí kia vào người... cô mặc bộ váy mà trước kia Hàn Thế Bảo đã mua ờ trung tâm thuơng mại... Kelly quyết định, chỉ một lần thôi... cô muốn quên đi hận thù mà được gặp anh như một cô gái bình thường chỉ trong vài giờ ngắn ngủi. Xem như là một món quà cô tự tặng bản thân, chính là sống thật với trái tim nhỏ bé cứ thoi thóp khi nhìn thấy anh.
Đồng hồ điểm 11h30. Kelly từ trên chiếc taxi màu trắng đi bước xuống, trung tâm thuơng mại đã đóng cửa tắt đèn... bên ngoài vắng lặng không một bóng người.
- Đã về rồi sao? - Kelly khẽ nói, xem ra cô tự cho mình là cao... một người như anh ta làm sao có thể đợi cô hơn 4h trong cái khí trời lạnh giá này.
Kelly buồn bã quay lưng bước đi, cô ngắm nhìn thành phố về đêm yên ả... dòng người qua lại trên các con đường... những cặp tình nhân ôm nhau che chở những cơn gió lạnh thoáng qua.
Kelly ôm lấy thân mình, quả nhiên anh Thiên Ân nói đúng trời về đêm rất lạnh... cô lại mặc mỏng manh như vậy... toàn thân Kelly rung lên vì lạnh... vì sự cô đơn... Hàn Thế Bảo đã rời đi...
- Trời lạnh như thế, em nghĩ mình là vịt có bộ lông dày thật sao? - Hàn Thế Bảo từ phía sau, khoát lên người cô chiếc áo ấm.
- Hàn tổng. - Kelly khẽ rung lên, bất giác trong lòng rộn lên khi nghe tiếng của anh.
- Cuối cùng tôi cũng đã gặp lại em. - Hàn Thế Bảo đưa tay mà ôm Kelly vào lòng.
- Anh tìm tôi... có việc gì sao? - Kelly nép trong lòng Hàn Thế Bảo mà nói.
- Không, chỉ là tôi nhớ em. - Hàn Thế Bảo đẩy Kelly ra, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Bờ má Kelly đỏ lên không hiểu vì khí trời quá lạnh, hoặc vì nụ hôn nhẹ nhàng đầy cưng chiều từ anh.