Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 51 : Bị lừa

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


- Kelly… Kelly… em làm sao vậy? - Anh ôm lấy cô đã bất tỉnh nằm trên tay.



Hàn Thế Bảo vừa có chuyến công tác Châu Âu một tháng qua, anh không gọi về vì muốn KElly có thời gian mà suy nghĩ lại nghĩ lần trước anh nói ra những lời như vậy, có lẽ cô cũng không còn muốn thấy mặt anh hay nghe giọng nói của anh. Hôm nay vừa sau chuyến bay mệt mỏi từ Pháp, anh mang nỗi nhớ chôn giấu mà nhanh chóng quay về biệt thự Hàn gia để gặp cô… mặc cho cô thù ghét anh đến thế nào, chỉ là anh muốn nhìn thấy cô. Không ngờ cô vừa nhìn thấy anh lại ngất đi… anh hiện tại rất lo lắng cho Kelly vì nghe người làm báo lại rằng cô thường xuyên bỏ bữa và tâm trạng u buồn.



Trên chiếc xe màu đen sáng bóng, Hàn Thế Bảo ôm Kelly trong tay ngắm nhìn cô cho thỏa mong nhớ. Cô đã ốm đi rất nhiều, gương mặt xanh xao...chỉ sợ một cơn gió có thể cuốn cô bay đi.



- Hàn tổng, hiện tại người của Hoàng lão đang săn lùng Kelly… để cô ấy ở bệnh viện quả thật nguy hiểm. - Tuấn Anh ngồi ở vị trí lái xe nói.



- Mang người đến canh gác… không cho phép bất cứ ai ra vào. - Hàn Thế Bảo vuốt mái tóc của Kelly mà nói. - Cậu trực tiếp giám sát.



- Vâng, Hàn tổng. - Tuấn Anh khẽ đáp, đôi mắt nhìn vào kính hậu…



Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, bác sĩ nhận Kelly trên giường đẩy sau đó đẩy vào trong phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, bác sĩ đang kiểm tra tim mạch cho Kelly thì cô mở mắt ra nhìn khiến các bác sĩ vô cùng bối rối trước tình huống này.



- Tôi xin lỗi… tôi không sao cả… - Kelly rút tiêm kiêm trên người cô ra, sau đó nhảy xuống giường bệnh.



Các y tá và bác sĩ hướng mắt nhìn Kelly nhanh như sóc lao ra khỏi buồng bệnh… không kịp trở tay. Cô từ cửa khác của buống cấp cứu mà thoát ra, khi nãy gặp Hàn Thế Bảo biết chắc rằng anh sẽ không cho cô ra khỏi Hàn gia, cũng không nói cho cô biết sự thật vế bức ảnh kia… cô nhanh chóng tương kế tựu kế ngất xĩu… để anh ta mang cô đến bệnh viện mà tìm cách bỏ trốn. Khi nãy trên xe, vì sao Tuấn Anh lại nói Hoàng lão gia đang muốn săn lùng cô, nghe giọng Tuấn Anh rất nghiêm trọng.



- Bí mật phía sau là gì, tôi sẽ tự mình tìm hiểu. - Kelly nhanh chóng bước vào dòng người đông đúc lẫn vào mất tích.



Các bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, Hàn Thế Bảo cảm thấy một chút kì lạ… vì sao họ lại ra nhanh chóng như vây… chẳng lẽ Kelly có chuyện gì sao?



- Bác sĩ, cô ấy có làm sao không?



- Cô gái vừa vào đó ư, chúng tôi chưa kịp làm gì thì cô ta tỉnh lại và phóng đi nhanh còn hơn người khỏe mạnh… là đi cửa khác. - Vị y tá nói…



- Cái gì, bỏ trốn rồi ư. - Hàn Thế Bảo tức giận, nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.



Cánh cửa mở ra chưa kịp đóng lại, phía trước là hành lang với nhiều lối rẽ… muốn đuổi theo cô nhưng không biết phải đi hướng nào. Hàn thế Bảo tức giận, đôi bàn tay gòng lên nắm chặt lại, miệng khẽ nhếch lên rung rung:” Hàn Thế Bảo tôi, em dám lừa ư.”



Và Kelly đã lừa anh một cách ngoạn mục như vậy, để gặp phải bao nhiêu đau thương…




- Ơ, anh… ...ơ. - Hải Yến giật mình khi có một người từ phía sau kéo lấy tay cô.



- Theo tôi. - Tuấn Anh kéo lấy tay Hải Yến mà đi.



- Đi đâu, tôi… tôi… - Hải Yến nhìn thấy bàn tay Tuấn Anh nắm lấy tay mình khẽ bất ngờ.



- Cô không phải đang buồn ư… tâm trạng tôi cũng không vui… chúng ta cùng nhau giải sầu. - Tuấn Anh đưa cô lên xe.



Anh mang cô ra bờ sông… nơi này khá vắng vẻ và đầy gió… Hải Yến lạnh đến mức ôm lấy cơ thể mà nhìn ra phía xa xa. Tuấn anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài choàng lên người Hải Yến.



- Cô vừa đi vừa khóc như vậy, trông rất xấu xí. - Tuấn Anh nhìn ra xa mà nói. Trên tay cầm một lon bia lạnh.



- Đối với anh, có khi nào tôi đẹp đâu. - Hải yến đáp.



- Cô là một người rất xinh đẹp. - Tuấn Anh đáp.



- Nhưng anh vẫn không thể hướng mắt về tôi. - Hải Yến cầm lon bia trên tay Tuấn Anh mà đưa lên môi uống.



- Không phải cô đã có người yêu rồi sao, anh chàng hôm nọ….



- Anh nghĩ tôi lại kém như vậy sao… người tôi yêu… ít nhất phải như anh. - Hải Yến mỉm cười.



- Trong mắt cô, tôi hoàn hảo như vây sao? - Tuấn Anh bật cười. - Cô còn bé lắm, em gái.



- Tất nhiên rồi... tôi không phải là một cô gái e thẹn.. tôi sẽ thể hiện những gì tôi nghĩ và tôi thích.. anh có thể xem tôi chưa lớn… nhưng tôi đủ lớn để biết mình thích anh.



Tuấn Anh quay mặt về hướng Hải Yến khẽ nói:” Nếu đã như vậy, chúng ta thử đi.”



Hải yến như ngừng đập khi nghe Tuấn anh nói vậy… nhưng vì sao anh ấy lại thay đổi thái độ với cô một cách kì lạ.