Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 77 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Anh khẽ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, cô gái này chẳng phải quá tự tin vào bản thân ư. Cô ta có gì để khiến anh không thể kết hôn đây, Hàn Thế Bảo có đôi chút tò mò với suy nghĩ của cô, anh tiến lại gần Kelly một bước đưa ánh mắt có đôi chút nghi ngờ hỏi.



- Kelly, em nghĩ mình là ai, có thể ngăn cản quyết định của tôi?



Hàn Thế Bảo không đợi Kelly đáp, rút điện thoại gọi cho Tuấn Anh mà nói:" Tuấn Anh, cậu thông báo với báo chí rằng tuần sau tôi và Lục An sẽ tổ chức hôn lễ."



Tuấn Anh có đôi chút kinh ngạc nhưng khẽ đáp:" Vâng, thưa Hàn tổng."



- Tôi đợi xem em sẽ bày trò gì. - Hàn Thế Bảo quay đi.



Kelly lột chiếc mặt nạ xấu xí trên gương mặt, hiện tại là một gương mặt xinh đẹp thật sự của cô hiện ra... Trên người Kelly chỉ mặc hờ hững một chiếc áo sơ mi dài ngang đùi, cô bước theo phía sau lưng Hàn Thế Bảo. Ra đến xe, anh đưa cho cô một chiếc túi, bên trong có một bộ váy, bộ váy màu hồng nhạt nhẹ nhàng trông khá đẹp mắt.



- Tôi vào nhà thay. - Kelly cầm túi trang phục mà chuẩn bị xuống xe.



- Không cần phải phức tạp như vậy, trên người cô cái gì cần thấy tôi cũng đã thấy... thay ở xe đi, tôi không có nhiều thời gian. - Hàn Thế Bảo đáp.



- Anh... - Kelly hơi đỏ mặt nhìn anh.



- Nếu cô không thay, tôi lái xe ra thành phố lớn thì đừng trách. - Hàn Thế Bảo nổ máy cho xe đi.



Kelly không còn cách nào khác mà trước mặt anh phải thay trang phục. Cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi kia, trên người để lộ da thịt trắng nõn nà cộng thêm mùi hương quyến rũ từ cô phả vào mắt vào mũi anh. Hàn Thế Bảo thường nghĩ rằng mình đã rất chuyên nghiệp rồi, nào ngờ lại nhìn thấy cô thay đổi trang phục lại không thể nào khống chế bản thân, người anh bắt đầu nóng lên... vật dười thân kêu gào thảm thiết...



- À, anh có thể kéo khoá giúp tôi không. - Kelly quay lưng về phía anh nhờ vả, quả thật dây khoá phía sau cô không thể tự mình kéo lên.



Hàn Thế Bảo nhìn tấm lưng trần của cô, đưa bàn tay rung rung về phía cô cầm khoá kéo.. bàn tay chạm vào da thịt cô khiến anh cảng thêm mất tự chủ.



- Thế Bảo, cẩn thẩn phía trước. - Kelly bỗng hét lên.



- Két.... - Tiếng thắng gấp vang lên...



- Anh... anh... chỉ một chút nữa là chúng ta mất mạng... - Kelly nhìn về phía trước là một cây to chắn ngang đường... một chút nữa là anh ta đâm vào nó.



Anh có một chút hốt hoảng, cũng chỉ tại người phụ nữ này mà anh mất bình tĩnh là tập trung như vậy. Dù một cô gái khác có cởi bỏ hết trang phục trước mặt anh, anh cũng không màn tới nhưng với cô gái này lại đặc biệt thu hút... Hàn Thế Bảo nhanh chóng lắc đầu xua tan mọi thứ, tiếp tục cho xe chạy thẳng theo lối mòn.



- Thế Bảo, tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ quay về Mỹ. - Kelly khẽ cuối mặt nói. - Anh hãy chăm sóc cho Tiểu Hân thật tốt, đừng để bất cứ ai bắt nạt con bé.



- Cô chịu bỏ cuộc sớm như vậy ư. - Hàn Thế Bảo có chút thất vọng trong lòng, cô ta thật sự muốn đi cùng tên đàn ông đó như vậy ư.



- Tôi có một điều cuối cùng muốn nhờ anh giúp. - Kelly nói. - Tôi muốn gặp Tiểu Hân lần cuối cùng, anh thấy tôi hiện tại không còn là Kelly xấu xí với tư cách mẹ con bé. Tôi sẽ đến gặp Tiểu Hân với bộ đang hiện tại... tôi không muốn con tôi biết rằng tôi bỏ rơi nó.



Hàn Thế Bảo nhìn qua Kelly... nếu cô ta đã quyết định ra đi anh cũng không hẹp hòi đến mức không cho cô nhìn thấy con gái lần cuối, dẫu sao cô cũng sinh ra con bé.



Hàn Thế Bảo gật đầu... Kelly cười thầm trong lòng.



Chiếc xe đưa họ về biệt thự Hàn gia, lúc này đã chiều tối... Tiểu Hân lại khóc ré lên vì không có mẹ hoặc baba hát ru cô bé ngủ. Khi chiếc xe của Hàn Thế Bảo quay về thì thím Trương nhanh chóng từ bên trong chạy ra.



- Hàn tổng, tiểu thư không chịu ai dỗ ngủ cả... một mực đòi mẹ...
- Bác sĩ, con gái tôi thế nào?



- Là dị ứng bẩm sinh. - Vị bác sĩ hỏi. - Người nhà có cho bệnh nhi ăn trứng không?



Kelly đưa mắt giận dữ nhìn sang Lục An khẽ nói lên như rít:" Cô cho Tiểu Hân ăn trứng ư?"



Lục An xanh mặt, khóc thảm thiết hơn...



- Thế Bảo... là em không biết... không biết con bé bị dị ứng với trứng.



- Im lặng hết đi. - Hàn Thế Bảo lo lắng nhìn bác sĩ.



- Vì thể trạng của bệnh nhi còn nhỏ và yếu ớt lại ăn khá nhiều trứng nên tình trạng càng ngày càng xấu đi... lúc đưa đến bệnh viện đã bị nghẹt thở đến ngừng thở, hiện tại đã duy trì lại hơi thở rồi nhưng xem ra còn rất yếu.



Kelly ngã quỵ xuống sàn bệnh viên... con gái cô, mạng sống của cô. Kelly nhìn sang phía Lục An không còn giữ được bình tĩnh mà hét lên:" Có phải chính cô muốn giết Tiểu Hân, có phải là cô không?"



- Tôi... tôi.. không có... tôi thật sự không biết. - Lục An lo sợ nói.



- Kelly, em bình tĩnh chút đi... Lục An làm sao biết được Tiểu Hân bị dị ứng với trứng. - Hàn Thế Bảo can ngăn.



Kelly hất tay Hàn Thế Bảo ra khỏi tay mình, sau đó nhìn vào mắt anh bằng đôi mắt đỏ hoe tràn đầy lệ tuông mà nói:" Con gái của anh vì cô ta mà sắp mất đi... anh còn ra sức bênh vực cô ta... Hàn Thế Bảo, Tiểu Hân có hề gì tôi sẽ không tha cho hai người."



Hàn Thế Bảo nhìn vào gương mặt xanh xao của Tiểu Hân, con bé đang được hổ trợ oxi để thở... trong lòng anh vô cùng đau xót nhưng việc này quả nhiên đâu thể đổ lỗi cho Lục An, ngay cả anh cũng không hề biết Tiểu Hân giống anh bị dị ứng đặc biệt với trứng... thì làm sao Lục An biết được.



- Lục An, cô về trước đi... - Hàn Thế Bảo nói.



- Em muốn ở lại với Tiểu Hân.



- Cả hai người đều cút đi hết đi. - Kelly tức giận nói.



- Người nhà đi đóng tiền viện phí nhập viện. - Bác sĩ thông báo.



Hàn Thế Bảo bước đi ra quầy thu ngân đóng tiền, Lục An trờ về nhà... chỉ còn một mình Kelly ngồi đó với bao nhiêu đau đớn khi con gái cô phải chịu đau đớn như vậy



Bác sĩ mang tới bệnh án của Tiểu Hân, Kelly mở bệnh án ra xem...



- Nhóm máu RH- âm tính... - Kelly khẽ thốt lên.



- Vâng, đây là nhóm máu hiếm... chỉ có di truyền cha truyền cho con.



- Bác sĩ, có khi nào anh em cùng cha nhưng mang hai nhóm máu khác nhau...mà một người mang nhóm RH - âm tính hay không?



Vị bác sĩ lắc đầu...



- Điều đó khó có thể xảy ra.