Vợ Anh Mới Chính Là Một Con Đĩ
Chương 2 :
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Lâu rồi tôi cứ mải miết với cuộc đời, mà không chăm lo được cho nó. Hai chị em nằm ngủ một giấc đến năm giờ! Tôi dậy nấu cơm ăn sau đó tắm rửa rồi thay quần áo. Tối nay quyết định cho nó đi chơi! Trời bên ngoài khá lạnh, tôi lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi dắt thằng bé đi. Đến một trung tâm vui chơi cho trẻ em, tôi mua vé cho nó vào nghịch, còn tôi ngồi bên ngoài chờ. Nhìn thằng bé vui vẻ cười đùa, tôi bỗng thấy có lỗi với nó, tôi chỉ mải mê kiếm tiền bằng việc bán rẻ thân thể mà đôi khi quên mất đi tôi cần mang lại niềm vui cho em tôi. Tuổi thơ nó quá thiếu thốn, khi không có bố bên cạnh, mẹ lại bệnh tật, cũng may nó ngoan ngoãn.
Chơi mấy tiếng nó cũng mệt nhừ người, liền chạy ra ôm tôi, đòi đi về. Tôi mỉm cười xoa xoa đầu nó rồi dắt nó đi. Trời về khuya càng tôi lạnh, bóng tôi cao gầy, bóng nó thấp bé đổ dài theo ngọn đèn đường.Đi đến hàng tạp hoá gần nhà, tôi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc. Là anh và chị Ly tôi sững một chút rồi dắt thằng bé đi qua, bỗng dưng thấy tiếng gọi:
- Chi, sao em lại ở đây
Tôi ngạc nhiên quay lại, ngày hôm đó, tôi không hề nói tên cho anh biết cơ mà, tôi cường gượng gạo:
- Vâng, anh chị đi mua đồ à?
Anh kéo tay chị Ly đáp:
- Ừm, bọn anh mua ít đồ, nhà anh cũng gần đây.
Tôi thoáng chút giật mình, anh bỗng liếc một tia sắc lạnh nhìn thằng bé bên cạnh tôi, ánh mắt thảng thốt vài giây:
- Đây là..
- Em trai em ạ,
Ly nheo mắt nhìn chúng tôi một lần nữa, hỏi lại như để khẳng định thêm:
- Em trai cô ư?
- Vâng, em trai em
- Thật trùng hợp, nhìn giống anh dã man Lâm ạ. Cô bé này hình như hôm trước đi cùng anh đúng không?
- Ừ, đó là lần đầu tiên gặp em ấy, công nhận nhìn thằng bé có nét giống anh thật.
Tôi chột dạ, cười giả lả:
- Trên đời này người giống người là chuyện bình thường mà, mấy tỷ người trên thế giới có vài người giống nhau đâu có gì lạ?
Hai người cũng gật đầu đồng tình rồi không nói gì nữa, tôi cười chào họ rồi ôm thằng bé về nhà..
Bỗng nhiên tôi thấy sợ, sợ điều gì đó, mà chính tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy bất an vô cùng. Tôi đi tắm lại, ra thấy thằng bé đã ngủ ngon, tôi nhìn nó mỉm cười rồi lên giường ôm nó ngủ lúc nào chẳng biết. Đang ngủ tôi thấy bụng đau ê ẩm, xung quanh toàn là bác sĩ, ánh đèn chập chờn, tôi mở mắt ra thì thấy đang nằm ở phòng cấp cứu. Tôi bỗng nhìn xuống bụng, như phản xạ, tôi gào lên, khóc lóc:
- Bác sĩ ơi, xin hãy cứu con tôi, đừng để nó có mệnh hệ gì, xin cho nó được ra đời..
Không một ai nghe tôi nói, không một ai để ý đến tôi, tôi kéo tay một người lại, người đó quay mặt lại, bỗng dưng tôi giật mình, hét lên. Tôi mở mắt nhìn xung quanh, hoá ra là mơ thôi, tôi nhìn thằng bé nằm cạnh tôi, bỗng dưng sợ mất nó vô cùng, tôi cầm bàn tay nhỏ bé của nó, đăt vào lòng bàn tay tôi rồi chìm vào giấc ngủ dở dang.
Hôm sau, tôi lại đưa thằng bé đến gửi nhà bà Hoa, rồi đi học, dặn bà tôi học cả ngày nên trưa không đón nó được. Bà không nói gì, chỉ cười cười bảo tôi đi đi. Thật sự bà Hoa rất tốt, lúc nào cũng chăm sóc thằng bé như cháu mình. Tôi thấy thế đưa cho bà nhiều tiền hơn một chút, nhưng bà nhất định chỉ nhận đúng số tiền cũ nên đành chào bà rồi đi học, hôm nay nắng bỗng nhẹ hơn, trời bỗng xanh hơn, tâm trạng tôi cũng tốt hơn rất nhiều. Vừa đến lớp, tôi đã nghe mấy đứa bàn tán:
- Ê hôm nay anh Lâm với chị Ly về trường đấy, nghe nói có buổi hội thảo về doanh nhân thành đạt..
- Họ đep đôi qúa, nhìn trên áp phích đã thấy đẹp rồi, nghe noí bên ngoài còn đẹp hơn nhiều..
Câu cuối anh nói nhỏ, rất nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy. Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một con đĩ, con đĩ thì cần gì tình yêu, con đĩ thì sợ gì xấu hổ, anh có là thần thánh, thì tôi vẫn chỉ là con đĩ mà thôi. Tôi gạt đi thứ tự trọng rẻ rách, ngoan ngoãn đi theo anh. Chúng tôi chuẩn bị bước vào một khách sạn, bỗng dưng ánh mắt anh trở nên rất đáng sợ. Tôi nhìn về phía khách sạn. Ly và một người đàn ông lạ hoắc đang từ khách sạn đi ra. Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoá ra, chị ta có tình nhân mới, Thành và chị ta cãi nhau vì chuyện này sao? Tiếng kêu của tôi khiến chị ta quay mặt lại, ánh mắt chị ta bỗng sợ hãi, khẽ lùi lại một bước. Tôi nhìn anh, hai bàn tay anh nắm lại, chị ta sợ hãi, chạy lại chỗ anh, kéo tay anh:
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi không ở đây thì nhìn thấy cảnh này sao? Tôi đã đứng đây mấy tiếng, chỉ để chờ cô ra, cuối cùng cô cũng ra,
Chị ta tái mét mặt, anh cũng thật thông minh, tôi và tình nhân của chị ta im lặng chờ đợi. Chị ta bắt đầu khóc lóc:
- Em xin lỗi anh, em sai rồi, em xin anh, em sai rồi, mình về nhà nói chuyện được không anh?
- Cô đếm giúp tôi, xem trên đầu tôi có bao nhiêu cái sừng rồi? Cô là loại đàn bà gì vậy? Cô chia tay tên bác sĩ kia, lại có thể đến với thằng khác, vậy mà mỗi lần chia tay, cô lại khóc lóc van xin, cô là một con Điếm
Chị ta nhìn anh, ánh mắt vô cùng thảm thương, chợt tôi muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt chị ta. Chị ta còn không xứng với danh xưng con ĐĨ. Anh liếc xéo tình nhân của chị ta, có lẽ, đã quá nhiều lần, nên anh không còn muốn đánh nhau, có lẽ anh đã quen, nên chỉ bất lực. Anh kéo tay tôi bỏ đi, Tôi bỗng thấy lòng có chút vui mừng. Mọi việc đến quá nhanh, hôm nay tôi biết chị ta lăng nhăng, hôm nay anh bắt được chị ta ngoại tình, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi có chút không kịp hiểu ra. Cho đến khi tôi hiểu ra, anh đã kéo tôi vào ô tô. Tôi nhìn anh, bỗng dưng tôi muốn là bờ vai cho anh dựa. Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn chịu đựng với một cô vợ lăng loàn đến thế.
- Anh không sao chứ?
- Anh không sao. Cô ta phản bội anh rất nhiều lần rồi,
- Sao anh không ly hôn?
- Anh cũng muốn ly hôn, nhưng anh thật sự rất nhu nhược, anh sợ công ty sẽ gặp khó khăn, nhất là, mối tình của bọn anh, luôn được mọi người ca tụng, anh sợ..
- Anh sợ ánh mắt của người khác sao? Thật sự hôm nay em cũng vô cùng ngạc nhiên, em luôn nghĩ rằng anh và chị ta là hai người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng rồi em phát hiện ra, những thứ lung linh bên ngoài, lại chứa những điều đáng sợ thế này. Nói thật giờ em vẫn không tin, em vẫn không hiểu cái quái gì xảy ra, nó thật sự rất nhanh…em cũng không hiểu nổi, nếu là người khác, cũng k thể tin nổi, nhưng anh ạ. Anh sống cho anh, chứ không sống cho người khác,
- Anh biết, chỉ có điều, anh đang làm dự án để công ty có hướng đi riêng, không cần liên kết với công ty cô ta nữa,, anh chỉ sợ, thất bại
- Em tin anh, nhất định sẽ thành công
Anh nhìn tôi, ánh mắt đã vui vẻ hơn, hoá ra anh biết chị ta ngoại tình từ lâu. Bảo sao anh bình thản đến như vậy, người đàn ông này không hề đáng thương, anh thật sự rất thông mình.. Anh nhìn tôi, như nhớ ra điều gì hỏi:
- Em học quản trị kinh doanh nhỉ, sinh viên xuất sắc nhất của khoa, em có thể giúp anh không?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Giúp gì ạ? Em thì giúp gì cho anh?
- Cùng anh làm dự án
Tôi ngập ngừng:
- Nhưng..
- Em đừng nhưng nhị gì nữa, hôm trước hội thảo, anh đã có ý đình tìm vài sinh viên rồi, nhưng chưa ai hợp lý, dù sao em cũng rất xuất sắc, nếu em ngại chuyện gì, cứ nói với anh, chuyện mẹ em, anh sẽ lo. Anh không muốn em làm, dù sao, em làm việc cho anh, cũng rất vất vả, nên không cần ngại đâu,
Tôi vui mừng, cảm giác như mình trút được gánh nặng, liền gật đầu đồng ý. Anh lái xe chở tôi về nhà, lấy số điện thoại của tôi, tôi chào anh rồi vào tôi thay quần áo rồi đi tắm, bỗng thấy bản thân sạch sẽ đến kinh ngạc. Hôm nay, tôi không được ngủ với anh, nhưng hôm nay, tôi thấy tia nắng mới trong cuộc đời tôi..