Vợ Anh Mới Chính Là Một Con Đĩ

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Tôi xấu hổ cúi đầu, tôi biết ông định hỏi mẹ tôi là mẹ của con đĩ này sao, lòng tôi vô cùng đau đớn, thật sự tôi còn khinh bản thân mình nữa là người khác..Nhưng ngay lúc này đây, tôi gạt vội suy nghĩ đó, bởi tôi đang thắc mắc vì sao mẹ lại quen bố Lâm.



Ông tiến lại gần, tôi thấy trong mắt ông nhìn mẹ tôi rất trìu mến. Mẹ tôi bỗng dưng quỳ xuống nói



- Nếu chúng ta đã từng quen nhau, em xin anh, hãy cho con bé và Lâm được đến với nhau. Lỗi không phải của nó, em bị suy thận, nó mới phải làm như vậy, chồng em đi tù từ năm nó 15 tuổi. Thật sự, em rất khổ tâm, 15 tuôi nó bị chính bố đẻ của nó cưỡng hiếp, lúc đó nó bị bị tổn thương rất nhiều về thể xác không những vậy còn bị ám ảnh rất lâu. Do em kiện ông ta, liền bị cả nhà nội nó đuổi ra khỏi nhà. Sau đó em bị suy thận, lại chẳng có xu nào, chẳng biết nương tựa vào ai, anh cũng biết em là trẻ mồ côi, lấy đâu người thân mà nhờ cậy. nên nó mới…



Bà nói đến đâu tôi khóc đến đấy, những ký ức đâu thương như ùa về, ông bàng hoàng nghe những lời ấy, tôi nhận thấy trong khoé mắt ông những tia thương cảm.. Ông ngồi xuống đỡ mẹ tôi dậy



- Thật sự, anh không thể tin nổi em lại khổ vậy, anh cũng không muốn chia xa tình cảm của chúng nó..Em bây giờ sao rồi



- Em vẫn đang trị ở bệnh viện Thận..



- Anh xin lỗi, trước kia là do anh, nếu ngày đó, anh không vì tiền bạc mà bỏ em, sau nay anh rất hối hận…thật sự rất hối hận…



- anh không có lỗi gì cả, là do chúng ta không có duyên mà thôi…



- Thật sự, anh cũng không muốn chuyện như thế nầy, nhưng giờ tổ chức đam cưới e k hợp lý. Tạm thời, anh sẽ nhờ người xử lý vụ clip, còn Lâm và Chi- Ông quay sang nhìn chúng tôi_ Hai con tạm thời dẫn thằng bé sang Mỹ cùng ông nội, chờ bên này lắng xuống, các con nếu muốn quay về, ta sẽ để cho quay về. ta sẽ nhờ ngườ sắp xếp để coi vụ clip đó là bị cắt ghép..Bây giờ ta cũng không muốn cấm các con nưa,x thật sự, con khổ đủ rồi Chi ạ. Do ta không tốt, thật sự ta không thể ngờ, con lại là con gái của bà ấy…Thật sự rất đáng thương, lúc có clip đó, ta đã rất giận con, nhưng rồi, ta đã nghĩ lại rất nhiều lần, một người ngoan ngoãn lễ phép như con ắt hẳn phải có lý do. Hôm nay, tận tai ta nghe thấy, ta bỗng thấy con đáng thương vô cùng. Mọi chuyện để ta sắp xếp, bây giờ tạm thời phải xa nơi này. Mai ta sắp xếp chắc 1 tuần sau các con sẽ xuất phát. Bên này mẹ con cứ để ta lo/.



Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi mẹ



- Thế là sao hả mẹ?



Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt đã bớt phần lo lắng



- Mẹ và bố Lâm trước từng quen nhau,



- Quen nhau thôi sao mẹ,



- Yêu nhau, bây giờ con hay nghe lời sắp xếp của ông ấy.



Tôi không nói gì, hiểu được ra một phần.. Gật đầu đồng ý.



Những ngày sau đó chúng tôi sắp xếp mọi việc vô cùng bận rộn, tất cả dự án, rồi chuyện bệnh án của mẹ tôi, đến tận trước khi bay một ngày mới xong. Những ngày đó, anh và bố luôn bên cạnh tôi, chăm lo an ủi cho cho ba ngừoi nhà chúng tôi..Mặc dù mợi việc vẫn rối rắm, nhưng tôi k quan tâm nhiều nữa, những người yêu thương mới đáng để tôi quan tâm chứ không phải những chuyện không đâu kia..



Buổi tối trước đêm bay, tôi và Lâm ngủ cùng thằng bé. Cả đêm anh cứ nắm chặt tay tôi, như muốn cùng tôi đi tiếp chặng đường phía trước.Mọi chuyện cũng coi như ổn..Nhưng nửa đêm, tôi bỗng nhận được điện thoại, là của Ly, chị ta gằn giọng trong điện thoại



- Cô mặt dày thật, sau bao sóng gió vẫn vượt qua được.



Tôi cười khẩy
- mau, mau cấp cứu, mẹ bị băng huyết, nhanh lên, đứa trẻ được cứu rồi, mau cứu ngừoi mẹ



Tôi bỗng mrim cười, con tôi được cứu rồi, tôi chết cũng được..



Tôi nhìn lên trần nhà bỗng dưng chỉ thấy những vì sao lấp lánh, bầu trời ban đêm, dịu mát vô cùng. Tôi như đang bay giữa những ánh sao, tôi mới chỉ 14 tuổi, ngây thơ vô cùng. Bỗng dưng tôi nhìn xuống dưới, là anh, anh đang bế thằng bé, quỳ sụp xuống, nước mắt lăn dài..



- Anh xin em, đừng bỏ bố con anh, anh xin em, hãy ở lại với anh, anh yêu em, anh k sống nổi mất



Tôi bỗng muốn chạy lại gần anh, nhưng k thể cử động, k được, tôi k muốn anh khóc, anh phải cười, tôi phải để anh cười..



Tôi cố gắng,cố gắng lần nữa chạy đến, nhưng vô ích. Tôi bỗng thất bất lực, tôi có lỗi với anh, anh bỗng đập đàu xuống đất, máu chảy lênh láng.



Không được, anh k được làm thế.



Tôi lấy hết sức, như lấy cả tuổi trẻ, lấy cả cuộc đời chạy lại gần anh. Bỗng dưng trắng xoá, hình ảnh anh mờ mờ hiện ra,(truyện được viết bởi Phạm Vũ AnhThư) Tôi nhìn xung quang, là bệnh viện, anh đnag bế thằng bé. Hoá ra tất cả chỉ là mơ. Anh bỗng nắm chặt tay tôi



- Em tỉnh rồi à? Em ngủ 3 ngày rồi đấy, bác sĩ bảo qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần chỉ=ờ em tỉnh dậy thôi.



Khuôn mặt anh tiều tuỵ vô cùng, nước mắt trong khoé mắt như ầng ậc chảy ra. Tôi mỉm cười, hoá ra, tôi bị chị ta bắn, nhưng chỉ bắn phía sau, nên k nguy kịch lắm.



Anh cứ ngồi ngắm tôi, khiến tôi bất giác xấu hổ. Bỗng dưng bố anh dìu mẹ tôi vào, ông mỉm cười và nói



- Con tỉnh rồi à? Cô ta bị đi tù rồi, haiz, đúng là con người, không thể tin cô ta độc ác như vậy được..chuyện clip, ta xử lý xong rồi, mọi người sẽ k bàn tán gì đâu, ta cho ngừoi đưa ra bằng chứng đó là clip ghép sau vụ cô ta bắt cóc con, mọi người càng tin con trong sạch,Các con k cần đi Mỹ nữa, ở nhà đi.. Mẹ con ta liên hệ được một bệnh viện ở Mỹ rồi, bà ấy se theo ta sang đó thay thận, tìm được thận thíhc hợp rồi, các con đừng lò. Cứ an tâm ở nhà



Tôi nhìn mẹ, thấy ánh mắt mẹ hạnh phúc rạng ngời, cả nhà bỗng dưng ấm áp vô cùng.



Tôi và anh vân dự định đám cưới như thường.,



**



Một năm sau,



Tôi đang mang thai đứa con tiếp theo, mẹ tôi đã thay thận xong. Bà và bố Lâm cũng trở về nhà, họ như đôi bạn già thân thiết, nhưng tình cảm trong sáng vô cùng..



Tôi và Lâm vừa mua nhà mới, đón mẹ về ở. Ông nội và bố Lâm ở căn nhà to, chỉ cách nhà tôi vài trăm mét để chúng tôi tiện chăm soc. Thằng bé con cũng đi học mẫu giáo. Ông nội Lâm giao lại toàn bộ công ty cho anh và bố anh. Hằng ngày dù sớm khuya, anh luôn cố gắng về ăn cơm cùng mẹ con tôi. Mỗi ngày, tôi đều thấy anh yêu tôi hơn hôm qua. Tôi nhờ nỗ lực, cũng được lên chức trưởng phòng, nhưng giờ lại phải nghỉ thai sản, rảnh rỗi quá, nên viết lại cuộc đời cho các bạn đọc…



Chỉ mong rằng, mọi điều tốt đẹp, sẽ đến với những người tốt đẹp