Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 150 : Tại sao không có thai?

Ngày đăng: 01:13 30/04/20


“Biết đại khái thôi.” Cảnh Hi đã nói với cô rồi.



Cảnh Đức Chính lo lắng hỏi: “Biết rồi mà con còn nhàn nhã thế này hả?” Nói rồi Cảnh Đức Chính chỉ tay về phía cái bụng của Cảnh Y Nhân: “Sao bụng con vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”



Cảnh Y Nhân giật mình, chán ghét nhíu mày, sau đó cô rụt về phía sau, tránh khỏi bàn tay của Cảnh Đức Chính: “Ông làm gì vậy?” “Cha xem bụng con đã có động tĩnh gì chưa?” “Ông muốn nó có động tĩnh gì?” Cảnh Y Nhân lạnh mặt, nhìn cô có vài phần không kiên nhẫn. “Cha hỏi con đã có thai chưa? Con đã kết hôn một năm rồi, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì vậy? Con phải có con thì mới có thể giữ vững vị trí cô chủ được hiểu không?” “Có thai?” Nghe Cảnh Đức Chính nói, cảnh Y Nhân cũng hơi lo lắng. Đúng vậy! Tại sao cô không có thai? Người khác đều nói con gái sau khi kết hôn thì sẽ có thai, trừ phi có bệnh gì đó mới không mang thai được. Nghĩ vậy theo bản năng cảnh Y Nhân sờ bụng mình.



“Đúng đó! Lẽ nào Lục Minh không đụng vào con sao?”



“Đụng vào?”



“...” Cảnh Đức Chính dùng tay huých cô một cái: “Hai người không ngủ chung à?”
“...” Cảnh Đức Chính dùng tay huých cô một cái: “Hai người không ngủ chung à?”



“Có mà!” Khoảng thời gian cô mới tới đây hôm nào bọn họ cũng ngủ chung mà. “Có nhiều lần không?” Cảnh Đức Chính cũng biết ông ta là đàn ông, không nên hỏi con gái những vấn đề này, nhưng hiện giờ ông đang gấp gáp như lửa cháy tới nơi rồi, cũng không để ý nhiều như vậy. Cảnh Y Nhân suy nghĩ một chút: “Cũng tàm tạm.”



“Vậy sao lại không có thai. Không phải là do trước kia con hay ra ngoài chơi bời nên chức năng chỗ kia không tốt chứ?”



“...” Cảnh Y Nhân không hiểu lời này là sao.



“Ngày mai cha bảo Cảnh Hi đưa con đi khám xem.” “Con phải đeo kính vào biết chưa? Nếu không Lục Minh mà biết thì sẽ đuổi con đi đây.” Nói rồi Cảnh Đức Chính rút một cái bình nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Nếu kiểm tra không có vấn đề gì thì con dùng cái này xem.” “Cái này không có gây hại gì cho cơ thể. Một lần con chỉ cần nhỏ một giọt vào đồ uống của Lục Minh, cha bảo đảm, chỉ một tháng thôi là hai người có thể có con rồi.”



Cảnh Đức Chính giao phó xong mới rời đi, khi đi đến cửa còn quay lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi! Tuần sau anh cả của con về rồi, đến lúc đó con bảo Lục Minh cùng về nhà ăn một bữa nhé.”
Cảnh Đức Chính giao phó xong mới rời đi, khi đi đến cửa còn quay lại bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi! Tuần sau anh cả của con về rồi, đến lúc đó con bảo Lục Minh cùng về nhà ăn một bữa nhé.”



Cảnh Đức Chính như sợ Cảnh Y Nhân từ chối nên đi rất nhanh, sải một bước đã xuống hết bậc thang, ba bước đã ra tới cổng, rối leo lên xe.



“...” Cảnh Y Nhân vô cùng bất đắc dĩ, chán ghét nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay rồi ném vào thùng rác. Cô còn không biết Cảnh Đức Chính có những kế sách ghê tởm như vậy, đâu phải ông ta sợ cô bị hưu, mà là sợ sau khi cô bị hưu thì nhà họ Cảnh sẽ không mò được chỗ tốt nào thì có.



Ngày hôm sau, vừa sáng ra cảnh Hi đã đến đón Cảnh Y Nhân. Tư tưởng của Cảnh Y Nhân có chút bảo thủ, tối qua cô đã nghĩ ngợi cả một đêm. Với cô mà nói, một người phụ nữ mà đánh mất khả năng mang thai thì đã không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa. Dù hiện giờ cô không nghĩ tới chuyện mang thai nhưng cũng không thể mất đi chức năng này.



Cô cũng lo cho tình hình của thân thể này, tương lai không thể mang thai được. Thế nên khi Cảnh Hi đến đón, cô không do dự mà đi cùng.



Cảnh Đức Chính cũng lo chuyện này bị truyền ra thì không tốt, thế nên hôm qua ông ta đã hẹn trước cho Cảnh Y Nhân tới một bệnh viện tư nhân cao cấp có chế độ hội viên ở thành phố S. Không chỉ làm tốt vấn đề bảo mật mà dịch vụ cũng tốt.



Khi Cảnh Y Nhân tới đây, cô thấy nơi này khiến người ta có cảm giác mọi thứ rất ấm áp, các bác sĩ đi qua đi lại khi nhìn thấy cô đều gật đầu mỉm cười chào hỏi, ngay cả áo choàng của bác sĩ cũng là màu hồng nhạt.