Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 205 : Lý đồng cút đi!

Ngày đăng: 01:14 30/04/20


Lý Đông đau lòng, đi kèm với đó là không cam lòng. Rõ ràng tất cả mọi người đều cho rằng cô ta là người bị hại, tại sao Lục Minh còn muốn giúp đỡ Cảnh Y Nhân? Cô ta bị sỉ nhục đến mức độ này nhưng Lục Minh lại không quan tâm chút nào, ngược lại vẫn bao che cho Cảnh Y Nhân! Từ đầu đến cuối, anh không hề nói Cảnh Y Nhân đã sai điểm nào cả. Cô ta cứ định bụng rằng hôm nay Lục Minh sẽ bồi thường cho mình, kết quả lại thành ra thế này!



“...” Bởi vì ngày đó Cảnh Y Nhân chọc giận Lý Đồng, Lý Đồng mới không chịu nổi phải tính kể anh, Lục Minh hiểu quá rõ ràng điểm ấy.



“Cô không cần giải thích nữa. Về thiệt hại mà cô đã phải chịu, bên tài vụ sẽ tính toán rõ ràng. Đi ra ngoài!”



“...” Lý Đồng lén thở phào một hơi.



Cổ ta đã dựng chuyện vô cùng hoàn mỹ, không có một kẽ hở nào, bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng đều hợp tình hợp lý. Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta là người bị hại, còn Cảnh Y Nhân tàn nhẫn, chanh chua, cố tình gây sự. Cô ta đã đoán chắc lần này dù Lục Minh không ly hôn với Cảnh Y Nhân thì cũng sẽ bù đắp cho cô ta. Nhưng không ngờ Lục Minh lại lạnh lùng quyết đoán đến thế, chẳng cần bất kỳ nguyên nhân hay lí do gì vẫn bênh vực che chở Cảnh Y Nhân mà đuổi cô ta ra khỏi công ty. Đôi môi đỏ mọng của Lý Đồng run rẩy, cánh mũi hít chặt lại, cố gắng không để nước mắt chảy ra nhưng rồi vẫn thi nhau rơi xuống.



“Anh Lục Minh!” Giọng nói khàn khàn thô ráp như giấy nhám: “Em đã làm sai điều gì? Anh muốn đuổi em đi sao?” “Dù thế nào thì công tư vẫn phải rõ ràng! Trong công việc, em đã làm sai điều gì?”
“Anh Lục Minh!” Giọng nói khàn khàn thô ráp như giấy nhám: “Em đã làm sai điều gì? Anh muốn đuổi em đi sao?” “Dù thế nào thì công tư vẫn phải rõ ràng! Trong công việc, em đã làm sai điều gì?”



“...” Lục Minh lạnh lùng nhìn cô ta, không thèm trả lời, giống như nước mắt của Lý Đồng không đáng giá một xu vậy, anh thản nhiên rời mắt đi, quay sang chiếc điện thoại trước mặt. Anh ẩn số nội bộ, chỉ vài giây sau, một giọng nữ đầy cung kính và lễ phép vang lên phía đầu dây bên kia điện thoại: “Lục tổng.”



“Đưa thư ký Lý ra ngoài!”



“Vâng ạ!”



Câu trả lời vừa vang lên ở đầu dây bên kia thì trái tim Lý Đồng ngay lập tức rơi xuống địa ngục. Cô ta liều mạng phản kháng, cố giãy giụa, cầu xin lần cuối: “Anh Lục Minh, xin anh đừng đuổi em đi! Em theo anh bao nhiêu năm như thế, lẽ nào anh không hiểu lòng em một chút nào sao?”




“Rõ ràng em không hề làm gì cả, tại sao anh lại tuyệt tình với em đến thế?”



“...” Anh không tính sổ chuyện này đã là nhân từ lắm rồi, trên thế giới này có ai chuốc thuốc Lục Minh xong còn có thể bình an vô sự chứ?



Lục Minh ngắt điện thoại, vẫn không buồn trả lời câu nào, chỉ vùi đầu vào tư liệu làm việc. Cửa phòng bị đẩy ra, hai nhân viên bảo vệ bước vào, nhanh chóng đi đến trước mặt Lý Đồng và cảnh cáo: “Thưa cô, xin cô hãy đi cho!” “...” Lý Đồng bình tĩnh cắn răng nhìn Lục Minh đang cúi đầu, đầy lạnh lùng và vô tình. Lời của cô ta, một câu anh cũng không thèm nghe, có nói nữa cũng chỉ phí nước bọt, chuyện giữa cô ta và Cảnh Y Nhân cả đời này cũng không tính hết được đâu! Lục Minh nhất định sẽ là của cô!



Lý Đồng hơi nheo mắt lại, cả người u ám tàn nhẫn, nắm hai tay rất chặt. Một giây sau, cô ta khom lưng nhặt đơn từ chức từ dưới đất lên, xoay người nhanh chóng đi khỏi.



Bốn giờ chiều, Lục Minh xử lý công việc xong xuôi liền đi đến phòng tập vũ đạo. Từ đằng xa, Lục Minh đã nhìn thấy cảnh Y Nhân trong phòng qua vách tường kính rồi. Hôm nay cô mặc váy múa, tóc búi trên đỉnh đầu, dáng vẻ tao nhã, luyện tập nhịp bước mà anh đã dạy cô vài ngày trước. Cánh tay mảnh khảnh giơ lên không trung như đang ôm lấy anh, bước chân một trước một sau, có tiến có lùi rất ra dáng. Lục Minh khẽ nhẹ cười, bước vào phòng học.



Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, động tác tay đưa lên của Cảnh Y Nhân khựng lại, cô còn chưa quay đầu lại đã sung sướng gọi một tiếng “Cậu!” rồi mới xoay người, giống như cô biết chắc đó là anh vậy. Lục Minh đưa áo khoác trong tay cho một huấn luyện viên rối mỉm cười dịu dàng nhìn cô.