Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 725 :

Ngày đăng: 01:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Minh thản nhiên lên tiếng.

“Mời vào.”

Người đẩy cửa vào là cô giúp việc chăm sóc Cảnh Y Nhân, cô gái cung kính nói: “Ngài Lục, cô Cảnh muốn gặp ngài ạ.”

“Được, tôi lập tức qua đó.” Nói xong, Lục Minh đã đứng lên. “Đi thôi! Đi thăm con tôi.” Lạc Tử Kiều cũng đứng lên theo, sau đó đi theo Lục Minh ra khỏi phòng sách. Lục Minh vào phòng ngủ, thấy cảnh Y Nhân sốt ruột ngồi ở trên giường. “Bà ngoại đang nằm viện rồi, phải làm sao bây giờ?” Nghe vậy, Lục Minh nhíu mày liếc Bạch Vân một cái. Anh không cần suy nghĩ cũng biết là Bạch Vân nói.

Theo lý thuyết, bà ngoại của Cảnh Y Nhân2nằm viện vốn không có quan hệ gì nhiều với Cảnh Y Nhân bây giờ, chỉ là trên thân phận thì đó là bà ngoại của Cảnh Y Nhân mà thôi.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên vì anh không yên lòng về bà lão ấy. Lục Minh đi đến bên giường Cảnh Y Nhân rồi dừng lại. Bạch Vân ngồi cạnh liền nhường chỗ, đi đến bên cạnh Lạc Tử Kiều. Lục Minh thuận thể ngồi xuống, cầm lấy tay Cảnh Y Nhân mà trấn an:

“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo Cảnh Đức Chính đi xử lý, dù sao bà ngoại của em cũng là mẹ vợ của Cảnh Đức Chính.”

Nói xong, Lục Minh lập tức lấy di động ra, tìm số điện thoại7của Cảnh Đức Chính. “Nhưng em muốn đi thăm bà.”

Bàn tay Lục Minh đang cầm điện thoại di động khựng lại, anh sầm mặt lại. “Em vừa mới mổ được mấy ngày hả? Đừng mơ đi đâu cả!” Lục Minh nghiêm khắc trách cứ. Tuy rằng Lục Minh yêu chiều cảnh Y Nhân, chuyện gì cũng nghe lời cô, nhưng chỉ duy ở phương diện sức khỏe của cô thì Lục Minh dù thế nào cũng sẽ không nhượng bộ.

Nói xong, di động của Lục Minh đã gọi đi. Bên kia điện thoại, nhanh chóng có người nghe máy. Cảnh Đức Chính cung kính mở miệng: “Lục tổng! Hiểm khi ngài gọi điện cho tôi...” Cảnh Đức Chính còn chưa kịp nói xong,1Lục Minh đã lạnh lùng cắt ngang lời ông ta mà nói thẳng: “Mẹ vợ của ông bị ngã gãy chân, giờ đang phải nằm viện, ông nghĩ cách đi xử lý đi.” Lục Minh lạnh lùng nói xong liền lập tức tắt điện thoại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào vẻ mặt thất vọng của Cảnh Y Nhân. Thấy thế, Lục Minh mềm nhũn, dịu dàng dỗ dành: “Khi nào em không còn phải ở cữ nữa, chúng ta sẽ cùng đi thăm bà ngoại. Em đừng lo lắng, bây giờ em vẫn phải ở cữ, sức khỏe vẫn còn yếu, bất tiện lắm, em cũng đâu phải bác sĩ, đi cũng không giúp được gì.”

Bên kia điện thoại, Cảnh7Đức Chính ngơ ngẩn. Mẹ vợ? Ông ta làm gì có mẹ vợ? Bà ngoại của Cảnh Hi và Cảnh Triệt đều đã mất từ lâu. Cảnh Đức Chính lại suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra cảnh Y Nhân còn có một người bà ngoại ở nông thôn...

Thời gian ở cữ của Cảnh Y Nhân thật sự trôi qua rất khó khăn. Cô chỉ hận không thể bắt Lục Minh quay về công ty làm việc, nhưng Lục Minh lại nghỉ hẳn một tháng để ở nhà chăm sóc cô. Công việc thì chồng chất như núi, thư ký thật sự không chống đỡ nổi phải gọi điện thoại cho Lục Minh. Nhưng ai cũng đều bị Lục Minh tức giận0mắng cho một trận. “Tôi đã nói là nghỉ sinh một tháng rồi, còn gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?”

“Cứ bảo bọn họ chờ!”

“Không chờ nổi thì hợp tác làm gì nữa? Lục Minh tôi không hợp tác với người không kiên nhẫn!”

“...”Thư ký thì khóc không ra nước mắt, người ta là phụ nữ mang thai, xin nghỉ sinh thì còn có thể hiểu được. Nhưng ông chủ rõ ràng là đàn ông mà cũng xin nghỉ sinh sao? Có ai như thế không? Thật không có thiên lý gì cả!