Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 801 :

Ngày đăng: 01:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

6goài tầng hai vẫn còn sáng đèn do có chủ nhân đang đợi ra, các phòng khách còn lại cũng bật hết đèn.

Cảnh Y Nhân ở trong phòng chợt nghe thấy tiếng động cơ xe của Lục Minh liền nhảy xuống giường, đi ra ban công. Đúng lúc Lục Minh vừa từ trong xe xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái trên ban công. Hai người nhìn nhau cười. Sau đó, Lục Minh thu tầm mắt về, bước nhanh về phía biệt thự. Vào nhà, khi đổi giày ở huyền quan, Lục Minh bỗng nhìn thấy một tập tài liệu được đặt trên bàn trà ở phòng khách. Anh đi dép lê lững thững tới gần, cúi người cầm lấy tài liệu rồi tùy ý lật vài tờ. Là thông báo đuổi học Cảnh Y Nhân. Lục Minh theo bản năng nhíu mày, sau đó lấy di động ra gọi2cho Phó Minh Tuấn. Lúc này, Phó Minh Tuấn vẫn chưa ngủ, điện thoại nhanh chóng được bắt máy. “Thông báo đuổi học nghĩa là sao?” Bên kia điện thoại, Phó Minh Tuấn nói đại khái về ý của trường.

“Mục đích của trường học là hy vọng cậu lại tài trợ như mọi khi. Làm vậy thì cậu cũng không thiệt gì, trường học sẽ dùng số tiền đó cho các học sinh ưu tú, về sau, các học sinh xuất sắc nhất đều được trực tiếp đưa đến Lục thị làm việc. Thứ hai, trường học khẳng định sẽ dùng chuyện này để quảng cáo, góp phần mở rộng phát triển Lục thị, coi như là một vụ đầu tư cả hai bên cùng có lợi.”

“Chuyện đó tôi không nói với Cảnh Y Nhấn, có nói thì cô ấy cũng không hiểu được vấn đề đầu tư giữa8thương nhân với nhau. Nhưng cô hình như rất tức giận khi biết trường học làm như vậy, còn nói là không thèm đến trường, không cần bằng tốt nghiệp.” “Tôi biết rồi.” Lục Minh thờ ơ đáp lại.

“Vậy cậu định làm như thế nào?”

“Nếu Y Nhân tức giận và không vui thì tôi còn đầu tư làm gì? Thành phố S đầu chỉ có mỗi trường đại học đó.”

“Nhưng mà Lục thị cũng có thể kiếm tiền...”

“Lục Minh tối thiểu tiền chắc?”

Nghe vậy, Phó Minh Tuấn hết chỗ nói rồi.

“Được rồi! Vậy ngày mai tôi sẽ trả lời hiệu trưởng rằng vì bạn Cảnh Y Nhân mất hứng cho nên Lục thị không định đầu tư.” “Có phải cậu muốn gây thêm phiền toái cho tôi hay không!” Nếu mà nói vậy thì chắc chắn hiệu trưởng sẽ chạy đến nhà anh để nịnh bợ, lấy lòng Cảnh2Y Nhân cho mà xem, đến lúc đó họ sẽ chẳng có ngày nào được thanh tĩnh cả. Phó Minh Tuấn cười ha hả.

“Cậu cứ suy nghĩ đi đã, rồi khuyên Cảnh Y Nhân về trường. Cậu thật sự muốn vợ cậu ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không có sao? Cậu nuôi cô ấy cả đời không thành vấn đề gì. Nhưng cậu cảm thấy dựa vào tính tình của Cảnh Y Nhân, con cái lớn hơn một chút, cô ấy sẽ bằng lòng với cuộc sống phú bà không ước mơ, không có gì để theo đuổi, chỉ xoay quanh con cái và ông xã, ăn no chờ chết sao?” “...”Quả thật, những lời Phó Minh Tuấn nói không phải không có lý. Cảnh Y Nhân đã 20 tuổi, đến bây giờ, cô chưa hề nói cho Lục Minh rằng cô có ước mơ hoặc là muốn2theo đuổi thứ gì.

Có thể bây giờ cô không có, nhưng không có nghĩa là về sau cũng không, nếu ngay cả bằng cấp cơ bản cũng không có thì sống ở xã hội này như thế nào được. Dù anh có thể bảo vệ Cảnh Y Nhân cả đời, nhưng ai có thể đảm bảo được cuộc sống sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ.

“Tôi sẽ suy nghĩ.”

Lục Minh thản nhiên cúp điện thoại, cầm tài liệu lên tầng. Khi anh đẩy cửa phòng ra, cô gái vừa rồi còn ở ban công nhưng lúc này đã biến mất, đèn nhà vệ sinh lại không bật.