Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 820 :

Ngày đăng: 01:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

6hưng lúc này cô lại âm thầm chịu đựng một mình.

Cảnh Y Nhận thấy mấy ngày nay, bản thân mình không còn giống chính mình nữa. Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Lúc tới văn phòng của Lục Minh thì anh đang họp trong phòng hội nghị. Cảnh Y Nhân ngồi trong văn phòng, cầm điện thoại nghịch để chờ Lục Minh. Cảnh Y Nhân đợi tới lúc đã hết giờ làm việc, ngay cả các thư ký trong phòng thư ký đã tan làm rồi mà Lục Minh vẫn chưa quay lại.

Trong lòng Cảnh Y Nhân bắt đầu nóng ruột.

Rõ ràng có rất nhàn rỗi, không có chuyện gì, cũng không vội về nhà, vì sao lại thấy buồn bực như thế chứ? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân tự bắt mạch cho mình, ngoại trừ gan có hơi2nóng thì cũng không có bệnh tật gì khác. Ngay lúc Cảnh Y Nhân đang ngây người thì đột nhiên đèn trong văn phòng bị tắt. Căn phòng tối đen.

Không chỉ có văn phòng, mà đèn ở ngoài phòng thư ký cũng đã tắt. Lúc này Cảnh Y Nhân mới phát hiện tất cả mọi người ở bên ngoài đều đã tan làm và đi hết rồi.

Lục Minh không quay lại văn phòng, không ai biết cô ở đây sao? Ngoài cửa sổ trời cũng sắp tới rồi. Trong lòng Cảnh Y Nhân thấy thật chua xót, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lục Minh.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh.

Cô gằn lên: “Anh đang ở đâu?” Cảnh Y Nhân ấm ức tới mức nước mắt bắt đầu dâng lên trong viền mắt. Giọng Lục Minh có hơi mờ8mịt: “Anh đang trên đường về nhà.” “Em vẫn ở trong văn phòng chờ anh!“. “...” Vẻ mặt Lục Minh cứng ngắc, con người co lại, vội vàng quay đầu xe. “Ngoan nhé. Đừng sợ, ngồi đợi anh ở ghế sô pha. Anh sẽ lập tức đến ngay.”

Lục Minh ngắt máy, vội vàng lái xe quay lại công ty. Theo lý, chuyện này không thể trách Lục Minh, lúc Cảnh Y Nhân tới cũng không nói gì với anh. Lúc chiều, Lục Minh phải mở một cuộc họp khẩn cấp, thư ký cũng không dám làm phiền anh, cuộc họp kéo dài tới tận hết giờ làm việc. Thư ký hết giờ làm việc đã đi hết, khi cuộc họp kết thúc anh vội vàng về nhà nên cũng không vào văn phòng mà cứ thể đi luôn. Anh không2biết Cảnh Y Nhân lại chờ anh trong công ty.

Lục Minh phi xe trở lại công ty. Vừa ra khỏi thang máy anh đã lập tức tìm tới chỗ mở nguồn điện của tầng cao nhất.

Cả tầng sáng bừng lên. Đèn trong văn phòng sáng rồi Cảnh Y Nhân mới đẩy cửa ra khỏi văn phòng thì vừa hay nhìn thấy Lục Minh thở hồng hộc chạy vào phòng thư ký.

Cảnh Y Nhân nhào vào lòng Lục Minh rồi khóc lên.

Không phải cô sợ, mà là cô thấy ấm ức. Lục Minh thương tiếc, đau lòng nên ôm cô thật chặt, anh cho là cảnh Y Nhân bị dọa sợ. Một tay anh ôm lấy cánh tay cô, một tay xoa gáy cô.

“Đừng sợ, đừng sợ. Không sao đâu.”

Nói rồi Lục Minh hơi buông Cảnh Y Nhân ra nhưng lại2phát hiện trên tay mình đều là tóc.

Là tóc Cảnh Y Nhân rụng, tuy không nhiều nhưng anh cảm thấy có chút không bình thường.