Vợ Cậu Tư

Chương 40 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Nằm viện được gần 1 tuần tôi được bác sĩ cho xuất viện, thường thì sinh thường tự nhiên sẽ được về sớm hơn là sinh mổ mà tôi cũng thấy bản thân khỏe lại rồi nên cũng muốn về. Chứ cứ nằm ở bệnh viện mãi vừa ngột ngạt vừa bất tiện nữa.



Cu con ngoan ngoãn lắm, từ hồi còn ở bệnh viện đến khi về nhà đều ngoan như cún con ấy, tôi với cu con vừa về đến nhà thì ba chồng tôi đã bồng thằng nhỏ đi đến trước bàn thờ gia tiên bái lạy xin phép cho cu cậu ra mắt ông bà tổ tiên. Mẹ tôi còn cẩn thận để tôi đá dừa khô vào gầm giường rồi còn đặt cu con nằm dưới đất đặng sau này dễ nuôi. Trước là không biết có hiệu nghiệm như lời ông bà mình nói không nhưng sau khi từ bệnh viện về thì cu con dễ trông thấy rõ. Tôi thường ngày ngoài ngủ ăn cho con bú ra thì ít khi được bồng cu con. Mẹ tôi nói ở cữ nên đúng bài bản đặng sau này không có đau mình nhức mỏi các thứ. Mà mẹ tôi nói sao tôi nghe vậy chứ cũng không có cãi lời. Mặc dù có chút ngột ngạt khó chịu nhưng tôi nghĩ hễ là các cụ truyền lại thì chắc có phần đúng đắn, nghe theo cũng không mất đi chút thịt nào.



Nằm cử gần 1 tháng mà má chồng tôi chưa lên ngó cái nào, mà thiệt tình bà ta không lên tôi càng khoái. Nghe mẹ tôi kể có mấy khi mẹ tôi bồng cu con xuống nhà dưới chơi với chị Lài thì thấy má chồng tôi nhìn lơm lơm, mẹ tôi sợ quá nên bồng lên luôn. Mà thiệt là bà ta nhìn ghê lắm, nhìn y như cái kiểu muốn chạy tới ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Khỏi phải nói tôi cũng biết bà ta ghét cu con đến mức độ nào rồi.



Ngày ra cử, cu con tròn 1 tháng tuổi.



Ba chồng tôi làm "đầy tháng" cho cu con linh đình lắm, Phong đặt tên cho cu con là Phúc, chữ Phúc trong Hạnh phúc, Phúc trong Phúc Khí, ngụ ý mong con sau này nhận được nhiều điều tốt lành. Ba chồng tôi cũng ưng cái tên này dữ lắm, nhà có Tài có Phúc thì còn gì bằng nữa chứ.



Cúng mụ cho cu Phúc xong, bà con họ hàng lục tục đến ăn tiệc mừng. Má chồng tôi dịp này cũng ra mặt vì dù sao đối với bên ngoài thì bà ta vẫn là bà nội của cu Phúc, cỡ mà không ló mặt ra chào họ hàng chắc ba chồng tôi chửi ch.ết. Cu Phúc được ba chồng tôi bồng, tôi thì được Phong dìu ra chào họ hàng, nhìn cảnh đông đúc huyên náo người người cười nói vui vẻ mà tôi thấy vui trong lòng. Biết là bà má chồng quái thai vẫn chưa được trừng trị nhưng dù sao đối với tôi thế này thì tương đối viên mãn rồi. Giờ chỉ đợi bên chú Đức tìm ra con trai ông Hai Đồ nữa là có thể yên tâm hoàn toàn.



Phong kề sát vai tôi, anh hỏi nhỏ:



- Em đói không, anh lấy gì cho em ăn nha.



Tôi gật đầu, hình như cũng cảm thấy đói rồi, sáng giờ lu bu ăn có chút xíu.



Phong kéo tay tôi đi vào trong, anh lấy cơm lấy nước lấy đồ ăn mà chị Lan nấu riêng cho tôi, dọn tươm tất vào một mâm tròn sau đó bưng lên cho tôi. Vừa nhìn tôi ăn anh vừa cười vui vẻ:



- Ăn cái này hoài chắc ngán lắm hả, ráng mốt anh dẫn đi ăn lẩu mắm.



Lẩu mắm.... nghe tới lẩu mắm là thấy thèm liền luôn, tôi vội gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.



- Ừ được em còn muốn uống nước ngọt lạnh nữa, em thèm quá trời.



Phong khẽ vuốt tóc tôi, anh cười:



- Rồi rồi... khổ cho em, ráng đi rồi anh đền bù cho. Vất vả cho em nhiều rồi, anh không biết cảm ơn em sao cho đủ nữa.



- Mình là vợ chồng thì nói ơn nghĩa gì hả anh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, hột muối chia đôi còn hột đường mình em ăn hết...



Nghe tôi giỡn Phong bật cười, anh nhéo yêu mũi tôi mấy cái:



- Em đó, làm mẹ rồi cũng không bỏ được cái tật cà rỡn. Sau này con mà giống em chắc anh tức ch.ết.



Tôi bĩu môi:



- Giống em thì vui cửa vui nhà chứ sao, giống anh thì y như ông cụ non.



Phong lắc lắc tay, anh lầm bầm:



- Ờ ờ thì giống em, giống em thì hay rồi.



Trên nhà có tiếng ba chồng tôi kêu nên Phong mới không nói nữa mà đi lên trên, tôi vẫn ngồi lại nhà sau ăn cơm cái đã. Hôm nay là ngày vui của cu Phúc, tôi có lên hay không cũng không mấy quan trọng.



Gần cuối tiệc ba chồng tôi nhân lúc đông đủ, ông vừa bồng cu Phúc đang ngủ ngon trên tay ông, ba chồng tôi vừa cười vừa nói:



- Như lời hứa lúc trước, 3 thằng con trai thằng nào sinh được cháu trai đầu tiên nối dõi nhà họ Đặng thì được chia một nửa gia sản này. Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, đã hứa thì phải làm. Nay Đặng Tài tôi tuyên bố trước bà con dòng họ, một nửa gia sản hiện có của Đặng gia sẽ chia cho con trai thứ của tôi là Đặng Minh Phong. Văn bằng tôi cũng chuẩn bị đầy đủ, có hiệu lực ngay từ giờ phút này đến mãi mãi về sau.



Tôi nghe ba chồng tôi nói mà giật mình, mặc dù đã nghe qua thông tin chia di chúc từ dì Vũ nhưng tôi không nghĩ ba chồng tôi lại công bố kiểu này. Nhìn quanh một vòng, tôi quan sát nét mặt anh Ba Thành, quan sát Út Đạt, cả quan sát chị Hai Giàu luôn. Ai nấy đều cười theo thôi chứ không hề có chút giận dữ hay khó chịu nào. Cứ như tin tức công bố lần này mấy người bọn họ đã biết trước cả rồi thì phải, chứ nếu như bình thường mà phản ứng bình thản như này thì hơi lạ.



- Má....má sao vậy, má?



Chưa kịp suy nghĩ xong tôi đã nghe tiếng chị Hai Giàu kêu lên, quay sang nhìn chị tôi giật mình.... trời đất ơi...má chồng tôi lại ói ra máu rồi.



Khiếp, cái này là ngải hành hay là tức quá mà ói ra máu đây?
Ơ đăng ký kết hôn sao? Tôi....hình như tôi chưa từng nghĩ tới khoản này luôn á. Nhìn nhìn lại bàn tay mình, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bằng vàng, nhẫn này là nhẫn cưới, tôi có một cái, Phong cũng có một cái. Nhớ lại ngày rước dâu...nhanh quá, mới đây mà hơn một năm rồi. Nhớ ngày nào giữa tôi và Phong là không yêu không thương chỉ có ghét, vậy mà qua một năm biết bao nhiêu sóng gió xảy ra, tôi với anh lại nắm tay nhau ký vào giấy đăng ký kết hôn, khởi đầu một cuộc hôn nhân đầy hứa hẹn. Cảm xúc lúc này.... không biết diễn tả như thế nào nữa.



Thấy tôi vừa đơ mà lại không nói gì, Phong cũng không buồn nói lại. Cứ như vậy tôi một người đang hồi tưởng lại cảm xúc hỗn độn trong lòng mình cùng Phong một người cứ dăm ba phút lại cười tủm tỉm.... hôm nay chúng tôi chính thức cùng nhau đi đăng ký kết hôn.



Xe dừng trước ủy ban nhân dân thị xã, Phong đậu xe cẩn thận sau đó nắm tay tôi đi vào trong. Hôm nay là thứ 4 nên trong ủy ban cũng không đông lắm. Vì Phong đã chuẩn bị xong hết thảy giấy xác nhận độc thân các thứ nên bây giờ tôi chỉ việc đi theo anh để ký vào giấy hôn thú nữa là xong.



Tôi và Phong được cán bộ đưa cho mỗi người một cây viết, trên giấy đăng ký kết hôn được viết tên tôi và Phong rõ ràng thận trọng. Cán bộ kêu Phong ký tên vào, anh nhanh tay ký không suy nghĩ, miệng thì tủm tỉm cười một mình. Đến phiên tôi, không hiểu sao tôi lại run lẩy bẩy như gà sắp lên thớt.



Anh cán bộ cười cười hỏi tôi:



- Anh chị đẹp đôi lắm, chị ký đi.



Tôi gật đầu mà tay vẫn run, người ta hay nói bút sa là gà mất đầu... à không gà ch.ết.... ký rồi là dính với tên yêu nghiệt này suốt đời... run quá...run quá...



Thấy tôi run tay, Phong cười lớn hỏi:



- Sao? Bây giờ hối hận còn kịp, chứ em mà ký vào rồi la là không cứu vãn được đâu. Anh chỉ ký duy nhất một giấy này thôi không có tờ giấy thứ hai đâu.



Hối hận??? Tôi làm gì có hối hận chứ chỉ là tôi run quá thôi. Đây là tờ giấy quan trọng nhất cuộc đời tôi đấy, phải nên thể hiện một chút gì đó để sau này còn có ấn tượng mà nhớ lại chứ.



Hít một hơi tôi ký vào giấy màu hồng, chữ ký dứt khoát, tên được viết một cách cẩn thận nắn nót. Thấy tôi khẩn trương, Phong ôm lấy eo tôi, anh nhẹ giọng:



- Chào em nhé, vợ ơi.



Tôi nhìn anh cảm thấy cái tên này mặt càng ngày càng dày....nhưng mà không sao, tôi thích.



Ra khỏi ủy ban phường mà cảm giác của tôi lâng lâng, không biết những cặp đôi khác khi đi đăng ký kết hôn có hồi hộp giống như tôi không nữa. Eo ôi, đánh nhau chửi nhau tôi không sợ vậy mà đi đăng ký kết hôn lại sợ ghê gớm. Lạ đời.



Phong nắm tay tôi, tôi cũng nhìn về anh, không ai nói với ai câu gì nhưng tự sâu trong thâm tâm mỗi người hiểu được rằng... tôi và anh từ bây giờ như hòa chung làm một... chúng tôi là vợ chồng... chúng tôi sẽ yêu thương nhau đến răng long đầu bạc.



Phía trước có vất vả gian nan đến đâu, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.



.......



Sáng sớm mấy ngày sau...



Tôi vừa bồng cu Phúc ra tắm nắng thì thấy một người đàn ông lấp ló sau cổng. Tôi nhìn ra bên ngoài thì người đàn ông đó nấp đi, đến khi tôi không nhìn nữa thì người đó lại ló mặt ra nhìn. Tự dưng thấy sợ sợ nên tôi kêu Phong xuống xem sao, vừa thấy Phong người đàn ông kia như kiểu vui mừng dữ lắm. Tôi thoáng nhìn Phong mà Phong cũng nhìn lại tôi....cả tôi và anh đều như không hiểu được cái biểu cảm vui mừng của người đàn ông kia rốt cuộc là như thế nào..



Bên ngoài người đàn ông kia gọi:



- Cậu Tư...



Tôi thấy Phong đi ra, thấy cũng lo lo nên nắm tay anh kêu anh cẩn thận một chút. Phong gật đầu anh đi nhanh ra ngoài kia.



Tôi ôm cu Phúc đứng trong này nhìn ra, bên ngoài hai người nói chuyện rất lâu, tôi còn thấy họ đang trao đổi cái gì nữa kìa... thiệt là lạ...người đàn ông này là ai đây???



Tầm mười phút sau, người đàn ông kia len lén đi mất, Phong cũng nhanh quay vào trong, trên mặt anh là nét cười rạng rỡ.... nụ cười của sự chiến thắng... nụ cười như này tôi chưa được thấy bao giờ.



Đi lại phía tôi, Phong ôm eo tôi hôn má tôi cái chốc, xong lại quay sang hôn cu Phúc một cái nữa. Tôi thì ngơ ngơ không hiểu chuyện gì, định hỏi thì nghe anh vui vẻ nói:



- Thư của vú Huệ.... là thư của vú Huệ....lần này mình thắng rồi... thắng rồi....



Tôi nghe anh nói mà ngạc nhiên đến nỗi ngây ngốc luôn. Thư của vú Huệ sao....chẳng nhẽ.... trời ơi... trời cao có mắt, đúng là trời cao có mắt mà...



Bà Linh bà chờ đó....ngày tàn của bà đến rồi...