Vợ! Có Phải Là Nhà

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:34 18/04/20


Sau những ngày nghỉ lễ, tôi lại lao đầu vào học chuẩn bị kì thi chuyển cấp, tiếp tục ngủ lúc 12 giờ đêm và thức lúc 4 giờ sáng. Xe đạp đã sửa xong, nên chú không đưa đón tôi đi học nữa. Rất nhiều thói quen sẽ tạo nên tính cách. Dường như tôi quen với cái tính hay cà rỡn nhưng kiệm lời, nuông chiều tôi của chú mà sau này, nhiều vệ tinh vây quanh, tôi cũng chỉ thích những người tính tình giống chú.



Bẵng đi một thời gian, tôi nghiễm nhiên đậu vào một trường trung học phổ thông hệ A của quận. Mẹ vẫn bán cơm, nhưng chú đã không còn là khách quen của quán nữa. Tiệm sửa xe đóng cửa, và chú biệt tăm.



Ngày tôi sắp khai giảng, mẹ dắt tôi đi may áo dài, mẹ đưa ra khúc vải lụa tơ tằm màu trắng, không phải lụa Thái Tuấn như những bộ trước. Tôi nhìn mẹ thắc mắc, mẹ nhìn tôi, xoa đầu cười mà không nói gì cả. Sau khi lấy số đo xong ra về, trên đường về hai mẹ con mới tâm sự.



- Vải đó là chú Tuấn Anh tặng con, chúc mừng con đậu tốt nghiệp. Chú về Huế rồi, ba chú bệnh nặng con à, chắc chú không vô lại thành phố nữa.



Tôi bị đơ người trong vài giây, có thứ cảm xúc không rõ ràng len nhẹ. Rồi vài năm sau, khi đã thuộc về nhau, tôi được biết thêm anh đã chạy theo sau xe khi tôi tới trường, anh thấy quần áo dài cứ vướng vô giò đạp, tôi thì đạp quá nhanh nên không kịp gỡ, thế là ống quần áo dài te tua luôn. Anh tạo cho tôi một thói quen, đồng thời tạo luôn cho mình một thói quen, cứ tới 11g 30 là anh lại xách xe "đưa" tôi đi học, dù chỉ là âm thầm chạy phía sau.



Không bao lâu sau, gia đình tôi chuyển nhà ra ở riêng, không ở chung với nội nữa. Ra riêng, chúng tôi cũng thoải mái hơn, cuộc sống cứ vậy bình yên trôi qua. Người ta hay nói thời cấp 3 là thời điểm rung rinh mối tình đầu, tôi cũng từng nghĩ mở lòng ra, để có cái gì gọi là kỉ niệm thời đi học. Ngày đầu học lớp 10, trời lại đổ mưa tầm tả, mà tôi thì thích mưa lắm. Tôi đi học rất sớm, đứng trên ban công, đưa tay ra hứng từng giọt long lanh rơi. Có anh chàng đẹp trai, con nhà giàu từ sau lưng ngắm tôi rồi tủm tỉm cười. Con bạn tôi khều tay tôi chỉ trỏ, tôi xoay nhìn hắn, lườm cho phát rồi đi ra chỗ khác, tiếp tục ngắm mưa. Hắn đi đến, đứng kế bên tôi, cũng bắt chước đưa tay hứng mưa, tôi bắt đầu bực thật sự, tôi xoay nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.




Hôm đó, tầm 9 giờ là ba có mặt đón tôi, trên đường về, hai cha con tấp vô ăn phở, lần đầu tiên tôi giành trả tiền cho ba, bằng đồng lương đầu tiên của mình làm ra, khỏi phải nói, tôi thấy ba vui vẻ và tự hào như thế nào. Trong ánh mắt của ba rươm rướm như sắp khóc vậy. Tôi nhìn ba vậy, vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ, nếu ba biết cái nghề của tôi, chắc ba đau lòng lắm. Nghĩ rồi mới thấy, tôi bỏ quán bar trá hình đó là đúng. Hôm sau, tôi lại mua báo tuổi trẻ về tiếp tục xin việc, ba mẹ biết tôi nghỉ việc, cũng không nói gì. Ba sợ tôi áp lực, kêu tôi lo học thôi, ba lo được. Còn mẹ thì nói đi làm cực quá, cứ ở nhà mẹ nuôi, sau này lấy chồng thì chồng nuôi. Mẹ nói xong lại bụm miệng cười, len lén nhìn ba, rồi nhìn tôi. Ba tối ấy hả, được mệnh danh là siêu khó, khó nhất ở bên nội. Ba học cao nhất trong nhà, lúc nào cũng nghiêm nghị, ít nói lắm luôn. Nhưng ba giỏi lắm, cái gì cũng làm được. Việc khó cỡ nào, cũng chỉ cần ba nhìn qua một lần là làm được ngay. Thế đấy, tôi nhìn ba mà thần tượng, nếu sau này có lấy chồng, thì tôi thích anh cũng giống như ba vậy.



Nghỉ ở nhà khoảng mấy tháng, tôi được ông anh họ giới thiệu vô làm công ty Ngọc Sương với vai trò thư kí, lương có một triệu hai, được cái không áp lực lắm, và thật sự sạch. Vì làm giờ hành chánh, nên tôi quyết định thi lại đại học, học tại chức buổi tối, ban ngày đi làm.



Làm được 2 năm, tôi xin vô làm điều phối viên công ty Nokia, vì tôi khá anh văn, nên apply thử thôi, không ngờ được nhận. Làm ở Ngọc Sương hai năm không tăng lương, chứ vừa xin thử việc bên đây đã là 1 triệu 4 rồi, thế là tôi lại có thêm kinh nghiệm làm điều phối.



Làm được gần 2 năm, công ty bị đòi lại mặt bằng, mở chi nhánh khác. Nơi đó ở tận quận Tân Bình, gần sân bay. Nhà tôi ở Bình Chánh, học đại học ở quận 3, giờ đi làm ở Tân Bình thật sự rất đuối. Tiền xăng không đủ, lấy đâu đóng tiền học. Một lần nữa, tôi phải nhảy việc.



Nhảy việc lần này, định mệnh của tôi bắt đầu. Tôi gặp lại anh, nhưng anh bây giờ anh là sếp của tôi, và đã có vợ. Trong mắt mọi người, kẻ thứ 3 có đáng ghét không? Với tôi, tôi cực ghét con giáp thứ 13 ấy, nhưng ghét của nào trời trao của ấy mọi người ạ.