Vợ! Có Phải Là Nhà

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:34 18/04/20


Anh im lặng nhìn tôi, buông thõng tay tôi ra, dựa vào lang cang cầu thang, tay móc thuốc ra hút. Tôi cũng không quan tâm, tiếp tục xuống lầu. Xuống tới nơi, tôi mới phát hiện mình để quên điện thoại ngay ghế sofa, thế là phải quay lên lấy. Khi mở cửa phòng, đập vào mắt tôi là Thúy đang xoay mặt anh lại....hôn anh, hôn ngay miệng. Tôi lúc ấy hóa đá thật sự, trong tôi là cỗ tức giận không nói được thành lời, tay tôi nắm thành đấm, để dằn mình lại. Tôi đi vô trong, tới ngay chỗ mình ngồi, lấy điện thoại và xoay ra. Đột nhiên, Thúy đứng lên, nắm tay tôi giữ lại:



- Em gái! Thấy chị tới sao không chào? Sợi dây lịch sự của em bị đứt? Hay ba má em không dạy em cách giao tiếp?



- Thúy! Em thôi đi, để Ngà về, khuya rồi.



- Lời chào cao hơn mâm cỗ, ăn được hát được mà chào không được là sao ta? Nhân viên anh vô học vậy mà anh cũng mướn?



"Chát"! Tôi tặng cô ta cái tát đau điếng, cả phòng bất ngờ đứng lên hết. Thúy bị đau nên mắt long sòng sọc, cô ta liền lao tới quơ quào, cào cấu vào tôi. Hình ảnh cô tôi cào mẹ ngày xưa lại tái diễn, tôi như bốc hỏa, tôi đang né thụt lùi, đột nhiên tôi chụp hai cánh tay Thúy hất mạnh ra ghế, sẵn đà tát thêm hai cái. Chị Huyền vội kéo tôi lùi lại, mấy người kia thì kéo Thúy. Nhưng lúc đó tôi hăng máu như điên vậy, Huyền nắm tay tôi, tôi lại nhớ đến nội, thế là tôi vùng tay Huyền ra, la hét cực đại trong cơn cuồng nộ, khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Thịnh đứng sau lưng tôi vỗ vỗ vai an ủi tôi, xoay qua nói với anh:



- Tuấn đưa Thúy về trước đi, ở đây để tao.



- Ừ. Nhờ mày!



( ở nhà anh, tất cả anh em đều tên Anh, nên để dễ phân biệt, thường gia đình và bạn bè đều gọi chữ lót)




- Mày biết không Thịnh? Ngày Thúy nói chia tay, ẻm run còn hơn tao nữa. Tao cho em lựa chọn, và em chọn thằng đó, vì em có bầu với nó rồi. Hahaha. Sáng hôm sau, ba em tới gặp tao, đôi mắt người cha già đau đáu xin tao quay lại với Thúy. Bác thương tao, muốn nhận tao làm rể thôi. Chia tay Thúy tao không khóc, nhưng khi nhìn tới gương mặt khắc khổ của bác, tao khóc như mưa. Tao nhớ ba tao, thương ba Thúy, nhưng...làm sao được, sự lựa chọn ở Thúy. Sau khi tao từ chối, ông gật gật rồi rời đi rất nhanh, chắc ông sợ ông ngồi nữa ông khóc thì kì lắm.



Hai người uống khoảng chục lon bia mới kéo nhau đi về. Trời tầm 10 giờ đêm, lửa trại cũng đã kết thúc. Tửu lượng của Thịnh rất dở, nên anh về phòng là ngủ ngay. Tuấn chỉ ngà ngà, anh bước chậm chạp lên lầu. Xui khiến sao mà tôi quên khóa cửa phòng, Tuấn thì không thèm nhìn số phòng cứ thế mà đẩy vô. Anh cẩn thận khóa phòng, rồi nằm phịch lên giường. Tôi cảm giác giường rung rinh, nên cũng cựa quậy trong tấm mền to. Tuấn mở trừng mắt, ngồi bật dậy, nhẹ nhàng kéo mền xuống tới vai tôi, thấy tôi anh đã rất ngạc nhiên.



Tôi bị sốt, trên làn da trắng ửng hồng. Lúc ngủ tôi mặc đồ khá mát mẻ, đầm thun hai dây. Trong mắt Tuấn lúc này, tôi giống như đang mời gọi anh vậy. Anh sờ vào mặt tôi, xuống xương vai, hơi dừng lại nơi bộ ngực vun đầy. Miệng anh khô đắng, yết hầu giật lên xuống. Anh quyết định kéo hẳn mền ra. Ánh mắt trầm đục của anh chứa trọn tôi trong đó, tôi nằm ngủ với gương mặt phím hồng, trong bộ đầm ngủ mỏng manh.



Từ từ anh khom người, sát dần, sát dần, dùng môi mình chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Tôi quá mệt, chỉ đủ sức ưm...ah...đẩy anh ra. Rồi anh tham lam, ngậm hẳn môi tôi, đê mê cắn mút, tay không yên mà xoa nắn. Tôi mệt mỏi, cố gắng thoát khỏi mộng xuân, sao người cứ nặng trịch. Dục hỏa xông lên tới não, anh kéo hẳn một bên áo tôi xuống, lộ ra đôi gò bồng thanh tân, vun đầy. Tôi mở mắt, hốt hoảng nhìn thấy cái đầu đang cắn mút ngực mình. Tôi vùng vẫy kịch liệt hơn, một tay anh siết chặt hai tay tôi đặt lên đầu, mặt vẫn vùi vào hai bầu sữa mút lấy mút để. Khi tôi quyết định la lên, anh mới ngẩng lên, bịt miệng tôi lại "suỵt."



Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chẳng hiểu mình làm gì để bị anh làm nhục như vậy, bất giác, giọt nước mắt tôi rịn ra. Anh thoáng bất ngờ khi thấy tôi khóc, anh ngồi dậy, lắp bắp;



- Anh xin lỗi. Nhưng nếu em không bỏ qua được, anh sẽ cưới em.



Anh đứng phắt dậy, đi như chạy ra ngoài, mình tôi nhìn theo với tột cùng phẫn nộ.