Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 47 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Bé ngoan sao, Hướng Thanh Lam nghe được anh nói, bất đắc dĩ cười khổ một chút. Cho tới bây giờ cô đều là bé ngoan, nhưng vẫn không có ai yêu cô cả, hơn nữa cũng không có người nào nói qua với cô như vậy.



‘Thanh.’ Môi của cô hơi hơi động, yên lặng nhớ kỹ tên của anh.



Hai người sống nương tựa lẫn nhau, lúc này đáy lòng càng thân thiết hơn một chút, một nam nhân không có kí ức, một cô gái mất đi tất cả, trừ bỏ đối phương ra, bọn họ còn có cái gì đâu?



Gió ban đêm theo cửa sổ thổi vào, thỉnh thoảng làm phất lên một góc rèm cửa, hiển có chút mềm mại.



Trên chiếc giường không lớn trải hai chiếc chăn đơn, phân biệt ngủ hai người. Hướng Thanh Lam tỉnh lại, vươn tay mở lên ngọn đèn ngủ, ánh sáng chiếu vào một người khác vẫn còn đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều không ngừng truyền đến.



Cô ngồi dậy, xoa nhẹ ánh mắt có chút trướng đau, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh.



Ánh sáng ấm áp dừng trên khuôn mặt khiến anh dường như được phủ thêm một tầng ôn nhu, mái tóc trông cũng nhạt màu hơn rất nhiều. Anh đã khôi phục rất tốt, tuyệt không giống như một người từng phải đi lưu lạc.



Anh mím chặt môi, nhưng ngoại trừ tiếng hít thở đều đều truyền đến, tất cả đều phá lệ im lặng. Khi Thanh ngủ, thật ra rất giống một người bình thường. Anh không đá chăn, không nói mớ, thậm chí cũng không dễ dàng xoay người, toàn bộ buổi tối đều giữ nguyên một tư thế.



Hướng Thanh Lam kéo lại chăn cho anh. Vốn ban đầu bọn họ một người ngủ sô pha, một người ngủ giường, nhưng cuối cùng vẫn là cả hai đều ngủ giường, bởi vì nằm ở sô pha thật sự không hề thoải mái, hơn nữa Thanh cũng không muốn vậy. Tuy trí nhớ không được đầy đủ, nhưng anh vẫn biết là mình chiếm giường của cô, nói thế nào cũng không cho cô ngủ sô pha. Anh như vậy thật khiến người ta cảm thấy ấm áp, đương nhiên, mối quan hệ này vẫn cực kì thuần khiết. Thanh rất trẻ con, cô cũng không để ý nhiều như vậy, trong suy nghĩ của cô, Thanh không phải một người nam nhân, mà là một đứa nhỏ.




Nắm chặt tay, anh phát hiện ra mình đang cầm một cái tay nhỏ bé, mà anh cũng thấy được ánh mắt Hướng Thanh Lam gắt gao nhìn mình.



“Em nằm mơ, a…” Anh đột nhiên nở nụ cười, có chút xấu hổ, Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Thanh. Thanh ngồi dậy, vẫn dùng sức nắm chặt tay cô không muốn buông ra, liền giống như cô là nhành cỏ cứu mạng của anh, chuyện trong mộng chân thật quá, phải chăng nó ẩn chứa điều gì đó về phần kí ức đã mất đi?



Anh muốn biết, nhưng lại sợ phải biết.



‘Mơ thấy cái gì?’ Hướng Thanh Lam viết vào lòng bàn tay anh. Nhìn thẳng vào mắt anh, thấy nơi đó vẫn là một mảnh trong trẻo bình thản, thế này cô mới cảm thấy yên tâm được một chút. Thật sự vừa rồi anh làm cô sợ muốn chết! Cô vừa ngủ được không sâu liền nghe thấy anh rên rỉ thống khổ, hai tay quơ lên không trung như muốn cầm lấy thứ gì, thoạt nhìn cực kì đau đớn. Cô sốt ruột nắm chặt tay của anh, anh như vậy khiến cô thật sự đau lòng, lẽ nào là gặp ác mộng?



“Không có gì.” Thanh lắc đầu, theo bản năng không nghĩ để cho cô biết sự thật. Theo mỗi ngày trôi qua, anh đã biết được thêm rất nhiều điều, ví như tự hỏi. Có lẽ trí lực của anh không đủ thành thục, nhưng anh đã bắt đầu biết nên đối xử với mình, với cô như thế nào cho thật tốt.



Không muốn khiến cô phải lo lắng, nhìn cô sợ hãi anh sẽ cảm thấy khó chịu.



Phải không? Hướng Thanh Lam hơi buông lỏng tay, tuy biết rằng anh đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi điều gì.



Nếu muốn nói, tự khắc có ngày anh sẽ nói.