Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 55 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


[Ghi chú: vì từ bây giờ Lam và Thanh là một đôi nên mình sẽ dịch là anh em cho nó tình củm nhé ^^ ]



Một chiếc xe hơi cao cấp đỗ ở ngã tư đường chật hẹp, nam tử trên xe thỉnh thoảng nhíu mày, đưa mắt đánh giá toàn bộ nơi này một lần lại một lần, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào, nhìn như thế này mà là dành cho người ở sao?



Ngay cả chỗ dừng xe cũng không có, anh dùng sức nhấn còi, một con chó đang nghênh ngang đứng trước mũi xe của anh, thế nào cũng không chịu đi chỗ khác.



“Con chó chết tiệt, con đường chết tiệt, chết tiệt địa phương quỷ quái.” Anh thấp rủa một tiếng, lại tiếp tục dùng sức nhấn còi. Thật sự không biết bản thân chạy đến chỗ này làm gì? Anh điên sao, hay là ngu ngốc, nhưng nói về phần nói, dù trong lòng có bao nhiêu oán giận, anh vẫn không muốn quay trở về lúc này.



Mà con chó kia lúc này chậm rãi lại gần xe anh, vung vung cái đuôi, dừng lại một chút, sau đó làm ra một loại tư thế kỳ quái. Tô Triết Thác trừng lớn hai mắt, không thể tin được mình đang nhìn thấy gì, cái đuôi nho nhỏ của nó nâng lên, sau đó một khối vàng vàng đen đen gì đó hạ xuống, đó là…



Phân chó…



Anh đập mạnh vào tay lái, sau đó xoa xoa mi tâm, cảm thấy bản thân có xúc động muốn hộc máu.  Xuống xe, anh dùng sức đóng sập cửa, thật sự không thể chịu nổi con chó này.



Bước nhanh về phía trước, anh lấy ra một tờ giấy ghi địa chỉ vừa cho người điều tra được. Không thể tin lại có lúc Tô Triết Thác này phải chủ động vung một đống tiền lớn để tìm ra vợ cũ.



Nhưng, thứ anh đang nhìn thấy là gì đây? Híp hai mắt lại, quá nhỏ, cũng quá rách nát.



Hướng Thanh Lam, không phải cô rất cốt khí sao, không cần thứ gì của tôi, bây giờ lại nguyện ý sống ở một nơi như vậy. Thế nào, chẳng lẽ hắn ta không nuôi nổi cô? Hay là, cô nuôi gã tiểu bạch kiểm đó ở trong này (tức là nuôi trai, nhưng mà dịch thế thì nghe hơi ghê).



Siết chặt bàn tay, ánh mắt anh hiện lên một mảnh hàn quang, tốt nhất đừng để anh thấy được hắn ta ở trong này, nếu không, anh sẽ không bỏ qua cho cô. Hướng Thanh Lam, tốt nhất đừng khiến anh lại thất vọng.



Anh có thể cho cô một cuộc sống tốt, dù sao cũng từng vợ chồng với nhau hai năm, anh sẽ không keo kiệt đến vậy.



Buông lỏng tay, anh bắt đầu gõ cánh cửa nhìn như sắp đổ đến nơi này.



Tiếng đập cửa ‘bang bang’  truyền đến, Thanh có chút bực mình chạy ra, chỉ chút nữa thôi là anh sẽ được cùng Lam chơi trò chơi hôm qua, là tên nào đến phá đám vậy, anh thật muốn một cước đá văng hắn ra khỏi cửa.



Dùng sức mở cửa, Thanh có chút  giật mình, kỳ quái nhìn nam nhân trước mặt. Anh chưa từng gặp hắn, nhưng xuất phát từ bản năng của nam nhân, ngay từ ánh nhìn đầu tiên anh đã cảm thấy bọn họ là kẻ thù, không kiêng nể gì cho nhau trừng mắt.



Tô Triết Thác mắt lạnh nhìn nam nhân đứng trước cửa, là hắn, là kẻ được Hướng Thanh Lam tự tay  thay giầy cho, không thể nhầm được.



“Anh là ai?” Thanh lạnh lùng hỏi, bộ dáng cao cao tại thượng làm cho Tô Triết Thác không thể nhìn ra đây là một nam nhân có vấn đề về trí lực.



Tô Triết Thác lạnh lùng nâng khóe miệng, anh là ai? Hỏi hay lắm, Hướng Thanh Lam, cô thật đúng là khiến tôi phải thất vọng, thế nhưng ở cùng với nam nhân này.




Hướng Thanh Lam mân chặt môi, tuy không nói gì, nhưng nét mặt của cô đã biểu hiện tất cả.



“Hướng Thanh Lam, cô chọn nam nhân kia?” Tô Triết Thác buông tay, nguy hiểm nhìn cô, sự lựa chọn của cô như một cái tát giáng vào mặt anh. Cô tình nguyện chọn một tên tiểu bạch kiểm cũng không muốn nhận anh.



Tô Triết Thác anh liền không bằng một gã vô dụng hay sao?



Tốt lắm, anh lấy ví ra, rút một tập tiền mệnh giá cao (tiền Tàu mà màu đỏ thì nó là bao nhiêu hả các nàng???), cười lạnh như băng: “Hướng Thanh Lam, đây là tiền chu cấp ly hôn tôi cho cô, tuy cô không muốn, nhưng Tô Triết Thác tôi chưa bao giờ là một kẻ keo kiệt. Còn nữa, tôi cùng Như Tuyết đang chuẩn bị kết hôn, như thế nào, vợ cũ của tôi, không phải cô nên chúc mừng tôi hay sao? Tôi sẽ rất cảm ơn sự thành toàn của cô đấy!” Nói xong, anh dùng sức vung tay, cả một sập tiền liền tán loạn lau qua mặt Hướng Thanh Lam, rơi xuống nền nhà.



“Anh…” Thanh nắm chặt tay, muốn tiến lên lại bị Hướng Thanh Lam gắt gao giữ chặt. Cô vẫn cúi đầu thật thấp, ánh mắt là một mảnh mông lung. Không biết là vì anh nhục nhã, vẫn là bởi vì nghe được anh nói sắp cùng Cung Như Tuyết kết hôn, trái tim cô truyền đến từng đợt đau nhói.



“Chúng tôi không cần tiền của anh.” Thanh đi lên, thô lỗ kéo lại cổ áo Tô Triết Thác, ánh mắt là lạnh lẽo không độ ấm.



“Phải không?” Tô Triết Thác thản nhiên nâng khóe môi, rớt ra tay Thanh, tao nhã chỉnh lại cổ áo, ánh mắt là khinh thường, miệt thị.



“Thì ra, các người vẫn là cần.” Tô Triết Thác lạnh lùng nhìn về phía Hướng Thanh Lam: “Vợ chồng với nhau hai năm, kể ra cô cũng đáng với số tiền này.” Anh vô tình nói, dường như không đem cô thương tích đầy mình thì sẽ không chịu bỏ qua.



Hướng Thanh Lam run run một chút, nước mắt chậm rãi trào ra, từng giọt từng giọt đắng cay rơi xuống. Thì ra, hai năm thời gian, hai năm tình yêu, hai năm chăm sóc là có thể dùng tiền mua được. Thật ra, hiện tại cô có thể nhặt số tiền này lên, lấy đồng dạng tư thế cao ngạo đập trở lại mặt Tô Triết Thác, nhưng cuối cùng, vẫn là ý chí chiến thắng. Anh nói đúng, bọn họ quả thật rất cần tiền, rất cần.



Sự trầm mặc này của cô lại càng khiến Tô Triết Thác thêm khinh thường, anh xoay người dứt khoát ra ngoài, nhưng cũng chỉ mình anh biết, trái tim này đang khó chịu tới nhường nào.



Thẳng đến thân ảnh của anh biến mất khỏi tầm mắt, Thanh mới gắt gao nhíu chặt mày, anh không hiểu, thật sự không hiểu.



“Lam, vì sao, mình có thể tự kiếm tiền được mà?”



Nhưng Hướng Thanh Lam dường như không nghe thấy lời anh nói, chậm rãi ngồi xuống, nhặt lại từng tờ từng tờ.



“Lam, anh chán ghét em.” Thanh xoay người, không nghĩ thấy cô hèn mọn như vậy.



Thân thể Hướng Thanh Lam rõ ràng run rẩy một chút, ngón tay cứng đờ, sau đó tiếp tục nhặt lại tiền, nước mắt trào ra không chịu sự kiểm soát của lý trí.



Đây cũng đâu phải lần đầu tiên dùng tôn nghiêm của mình để đổi lấy những thứ này, không phải cô chưa từng tự hỏi: ‘đáng giá sao’? Cô không biết, nhưng cô hiểu rằng, bản thân chưa từng hối hận.



Lần trước không, lần này, cũng sẽ không!