Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Chương 59 :
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Sáng sớm, Hướng Thanh Lam đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài trời mưa không dứt mà ảo não thở dài một hơi. Cảm giác bị nước mưa xối vào người thật sự rất khó chịu, nhưng cũng may hôm nay trời không lạnh lắm, chỉ cần cô cố gắng đưa nhiều một ít là sẽ có gấp đôi tiền công. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn một chút, kiên định bước ra khỏi cửa.
Mà cô cũng không hề nghĩ đến, ở khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nam tử trên giường lập tức tỉnh dậy, ánh mắt là một mảnh suy tư. Anh nhanh chóng thay đổi quần áo, cầm lấy một chiếc ô, vội vàng bước theo Hướng Thanh Lam.
Tuy cô luôn nói không có việc gì, nhưng anh lại vẫn cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hôm nay anh muốn nhìn xem, rốt cuộc cô đang che dấu điều gì.
Trong mưa, hai người cách không xa, nhưng bởi vì không một lần quay đầu lại, Hướng Thanh Lam cũng chưa hề biết rằng Thanh vẫn luôn đi theo cô. Bước vào kho hàng, cô sắp xếp lại hai chồng báo, một chồng buộc ở trên lưng, một chồng ôm vào trong lòng.
Thân mình của cô có chút lung lay, nhưng cuối cùng lại vẫn cố gắng tiêu sái bước ra khỏi cửa. Mưa không ngừng đánh vào trên mặt cô, xối ướt quần áo cô, trên lưng thứ kia dường như ngày càng nặng, áp cô đến không thể thở nổi. Có lẽ vì quá cố sức bước đi mà cô vẫn không phát hiện ra, có một nam nhân đứng không xa phía sau, ngẩn người buông chiếc ô trong tay, thật lâu cũng có ý nhặt lại.
“Có lẽ ngày mai sẽ ngừng mưa.” Người quản lý đưa tiền cho cô, không quên động viên một chút.
Hướng Thanh Lam cười gật đầu nhìn ông, khóe môi mang theo một mảnh nhợt nhạt vui mừng. Vất vả qua đi sẽ lại là một buổi chiều yên ả, thân thể tuy rất lạnh, nhưng là, đáy lòng của cô lại vô cùng ấm áp, bởi vì, có Thanh đang đợi cô trở về…
Kỳ quái đứng trước cửa một hồi, bên trong lại vẫn không truyền đến nửa điểm động tĩnh, lẽ nào anh ngủ quên? Cúi đầu, cô lấy chìa khóa ra để mở cửa, cảm thấy thực ngoài ý muốn. Tất cả đèn trong phòng đều không bật, một ít gió lạnh từ ngoài thổi tiến vào, làm cho căn phòng phá lệ lạnh lùng xa cách.
Bật điện lên, cô thấy một người nam nhân đang đứng bên cửa sổ, nét mặt suy nghĩ trầm tư.
‘Thanh.’ Hướng Thanh Lam vội vàng đi qua, lúc này mới phát hiện quần áo trên người anh đều đã ướt đẫm. Cô lay nhẹ tay anh, Thanh chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn cô bình thường đạm mạc, chỉ có chút bi thương chợt lóe mà qua.
‘Làm sao vậy?’ Cô dùng ánh mắt hỏi anh, không lẽ anh gặp mưa? Cô kéo tay anh ngồi xuống sô pha, cầm lấy khăn mặt giúp anh lau khô tóc. Đột nhiên, Thanh nghiêng đầu đoạt đi khăn mặt trong tay cô, kiên quyết muốn sát tóc cho cô trước.
“Lam, công việc có phải thực vất vả hay không?” Giọng nói của Thanh mang theo một ít khàn khàn, Hướng Thanh Lam sửng sốt một chút, cũng là vội vàng lắc đầu, cô phát hiện hôm nay Thanh trở nên rất kỳ lạ, không biết là đang giận dỗi điều gì.
Cô lấy ra vài chiếc bánh bao vừa mua trên đường về đưa cho anh, lúc này đây không chiếc nào bị nát, mềm mềm nóng hổi, đối với bọn họ mà nói, thật là mỹ vị của nhân gian.
Thanh không nói lời nào ngồi một bên, cầm chiếc bánh trong tay vô thức cắn một ngụm, lại không cảm thấy có hương vị gì, mà nếu có đi chăng nữa, chắc cũng chỉ là chua xót thản nhiên.
“Lam, anh muốn kiếm tiền.” Thanh đột nhiên ra tiếng, giọng nói còn thật sự nhiêm túc. Anh biết, Lam phải vất vả như vậy là vì duy trì cuộc sống.
Cuộc sống bọn họ.
Hướng Thanh Lam nghe xong, chỉ nghĩ là anh vui đùa, cô lắc đầu, nói: ‘Không cần đâu, tiền phiên dịch mình kiếm được vẫn đủ dùng, em lại đang đi làm nữa, cho nên Thanh không cần phải tìm việc đâu.’
Thanh có chút đăm chiêu nhìn cô, sau đó cẩn thận ôm cô vào lòng. Thân mình cô gầy yếu như vậy, làm sao có thể cõng chồng báo nặng trịch bước đi trong mưa lớn? Anh cho tới bây giờ cũng không biết cô phải chịu nhiều khổ như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi Lam, anh nghĩ đến anh giúp đỡ cô, bây giờ mới phát hiện ra, anh chỉ là một kẻ vô dụng.
Thứ gì cũng không thể làm.
Đêm nay, Hướng Thanh Lam ngủ thực trầm, có lẽ là bởi vì quá mức mệt mỏi, cô thế nhưng không phát hiện ra người bên cạnh là một đêm thao thức…
Buổi sáng, cô vẫn như mọi ngày đi ra ngoài đưa báo, mà Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn thân ảnh dần mơ hồ của cô, trong lòng làm ra một quyết định quan trọng.
Anh đóng cửa lại, sải rộng bước chân hướng ra phía ngoài, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi nhà một mình, tâm tình cũng phá lệ bình tĩnh. Cô không nói điều gì, nhưng anh biết, hiện tại bọn họ đang rất túng thiếu, cần tiền để duy trì cuộc sống vất vả này.
Anh đi rất nhanh, ngẫu nhiên cũng dừng lại để nhìn mấy thông báo tuyển dụng ven đường, nhưng dường như lại không có công việc nào phù hợp. Anh chỉ biết phiên dịch một ít văn vẻ, những việc quá mức phức tạp anh sẽ không hiểu nổi, mà nếu có hiểu, người ta cũng không muốn thuê một người không rõ lai lịch như anh.
Sắc mặt Hướng Thanh Lam thoáng chốc trở nên tái nhợt, với anh cô không phải là vợ, mà chỉ là một công cụ để ấm giường thôi sao? Im lặng tựa vào tường, đôi môi cô mân gắt gao, dường như đang suy nghĩ điều gì quan trọng.
Tô Triết Thác nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dần trở nên phức tạp, ‘Cầu xin anh đi, cầu xin anh đi, chỉ cần em nói ra, có lẽ anh sẽ…’ Có lẽ cái gì? Anh bị hoảng sợ bởi chính ý nghĩ của mình, bắt đầu từ khi nào thì anh quyến luyến cô gái này đến vậy? Nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy đau lòng, biết bên cạnh cô xuất hiện người nam nhân khác, anh sẽ nổi điên, sẽ phát hỏa, sau đó lại đi trả thù.
Tất cả những điều này đều là anh tự làm tự chịu, thật ra Hướng Thanh Lam là người như thế nào làm sao anh lại không biết, chính là không muốn thừa nhận mình đã sai, không muốn thừa nhận anh ghen tị với một tên ngốc, ghen tị cô có thể vì hắn mà làm hết thảy, càng ghen tị vì cô chưa từng làm thế vì anh.
“Trở về bên cạnh tôi đi, tôi sẽ cho cô tiền tiêu không hết, cũng sẽ không để cô tiếp tục phải làm loại công việc này.” Lời vừa thốt ra, Tô Triết Thác liền có chút hối hận, nhưng càng nhiều lại là thoải mái cùng yên lòng. Cứ như vậy đi, anh nghĩ, nếu đã không quên được cô, như vậy, cứ để cô ở lại bên người…
Hai năm cảm tình, ít nhiều cũng đã trở thành thói quen, hơn nữa anh cũng không muốn cô cùng nam nhân kia có bất cứ quan hệ gì. Anh ghen tị, thật sự sẽ ghen tị phát cuồng.
“Chỉ cần cô rời đi nam nhân kia.” Anh khoanh hai tay trước ngực đứng ở nơi đó, lời nói ra không giống như đang trao đổi điều kiện, càng giống như ra lệnh cùng yêu cầu.
Hướng Thanh Lam nhắm hai mắt lại, đến khi mở ra, đáy mắt cũng là kiên định vô cùng, cô lắc đầu, cố gắng đứng thẳng người, bước qua anh. Cô sẽ không quay lại, anh sắp kết hôn, cô không muốn phá hoại hôn nhân của người khác, dù cho này đó từng thuộc về cô.
Từng, chung quy lại cũng chỉ là từng mà thôi.
Hơn nữa, cô sẽ không rời đi Thanh, vô luận vất vả cỡ nào.
Tô Triết Thác nhìn thân ảnh càng ngày càng xa của cô, ngón tay dùng sức nắm chặt. Cô cự tuyệt anh, lại một lần nữa cự tuyệt anh.
“Tốt, tốt lắm.” Anh lạnh lùng cười.”Cô đã muốn vất vả thì cứ vất vả tiếp đi.”
Anh xoay người đi vào trong xe, bóng lưng phá lệ lạnh lùng cùng cô độc.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện ra ba chữ ‘Cung Như Tuyết’, không phải vợ, cũng không phải người yêu.
“Sao vậy?” Giọng nói anh bình tĩnh như cũ, không hề giống như một người vừa bị đả kích nặng nề.
“Thác, chừng nào thì anh về? Em chuẩn bị cơm tối xong hết rồi, chờ anh đã lâu, hơn nữa… Em nhớ anh.” Điện thoại truyền đến giọng nói nũng nịu của Cung Như Tuyết, nếu là trước kia, anh cũng sẽ đau lòng một chút, nhưng bây giờ tâm tình lại phá lệ lạnh lùng.
“Ừ, anh sẽ trở về nhanh thôi.” Nói xong, anh trực tiếp dập điện thoại, không có hứng thú muốn biết bên kia Cung Như Tuyết vẫn đang nói điều gì.
Hướng Thanh Lam đã đưa xong tờ báo cuối cùng, cô vươn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, khóe môi không nhịn được cong lên một ý cười thản nhiên, một ngày lại đã chấm dứt, cô có thể về nhà.
Thật ra, tâm tình của cô vẫn luôn tốt lắm, trừ lúc vừa rồi nhìn thấy người kia.
Tô Triết Thác, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Nhấp một
chút khóe môi, cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng anh đối cô còn cảm tình gì đó, người kia kiêu ngạo như anh, có lẽ chỉ là vì lòng tự trọng nam nhân nhất thời lên tiếng?
Tiếp tục đi tới, mà bước chân của cô cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô phải về nhà với Thanh.