Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 83 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Arthur Hoài Thụy đang sợ hãi, điều đó cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra được. Quả nhiên, chỉ có Hướng Thanh Lam mới có thể khiến anh ta trông giống như một người bình thường.



Arthur dùng sức siết chặt nắm đấm, thân thể hơi hơi run run. Anh nheo mắt lại đánh giá căn phòng này lần nữa, dường như có thể mơ hồ thấy được hình bóng đơn bạc của cô gái kia. Thì ra bọn họ đã có với nhau một đứa nhỏ, chỉ là, khi anh vừa biết đến sự tồn tại của nó, nó đã vĩnh viễn rời anh mà đi.



Uông Tiểu Lam… Hai tay của cô ta dính đầy tội ác, tất cả đau khổ đều là từ cô ta mà ra.



Vươn tay bóp chặt lấy cổ của Uông Tiểu Lam, hai mắt anh không ngừng toát ra hận ý. Anh muốn cô ta chết, anh muốn tất cả những kẻ dám làm tổn thương Lam phải chết, anh muốn, tự giết chính mình.



“Lão đại!”



“Chủ nhân!”



“Tiểu Lam!”



Ba người đồng thời hô to, mà Uông Tiểu Lam chỉ thản nhiên nở nụ cười. Rốt cuộc thì cô cũng được giải thoát rồi. Chết ở trong tay nam nhân này, có lẽ, đó cũng là một ân huệ. Đương nhiên, cô sẽ có cả Y Nhược để chôn cùng. Cô gái kia, chắc chắn so với cô còn thê thảm hơn gấp bội.



“Chủ nhân. Hướng tiểu thư không sao cả, ngài đừng quá xúc động.” Ngân Táp đột nhiên kéo tay của Arthur ra, mà Fred cũng nhanh chóng chạy tới, đứng chắn ở trước mặt anh.



Dường như cũng hiểu được mình đang quá mất bình tĩnh, Arthur thở mạnh một hơi, sau đó quay lưng bước nhanh ra ngoài.



Từng cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi đến, với anh dường như là quá mức khắc nghiệt, không chỉ với thân thể, mà còn từ tận sâu trong đáy lòng.



Fred cùng Ngân Táp chậm rãi đi theo phía sau, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với Arthur, chỉ sợ sẽ làm anh mất hứng.



“Ngân Táp, tại sao chủ nhân không đi tìm Hướng tiểu thư? Rõ ràng đã biết hết sự thật rồi, tại sao lại không nhanh tay cướp cô ấy trở về?” Fred nhỏ giọng hỏi Ngân Táp, mà Ngân Táp cũng chỉ biết nhìn anh lắc đầu.



Arthur đột nhiên xoay người lại, nơi đáy mắt không tồn tại một tia cảm xúc nào, anh trầm giọng trả lời Fred, hoặc là nói, đang cố trấn an chính mình, “Bọn họ chắc chắn đã trở về Trung Quốc rồi, hơn nữa Tô Triết Thác người này tuyệt đối sẽ không khinh địch để tôi dễ dàng tìm được cô ấy. Hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn giấu cô ấy đi, tôi không thể khinh địch đả động hắn được, không thể…”



Fred giật mình nhìn Arthur, hiển nhiên không nghĩ tới anh lại nghe được mấy lời lảm nhảm của mình. Nhưng dù sao lão đại cũng nói rất có lý, quả nhiên không phải là một nam nhân tầm thường, ở giờ phút này lại vẫn có thể suy xét thấu đáo đến như vậy.



“Fred, giúp tôi điều tra xem đứa nhỏ hiện đang ở đâu. Nếu tìm được rồi, hãy đem nó về đây đi, tôi muốn được nhìn nó một lần cuối cùng.” Trầm mặc mặc hồi lâu, Arthur mới hạ đủ quyết tâm để nói ra những lời này. Mất đi đứa nhỏ là nỗi đau quá lớn đối với anh, anh sợ phải đối mặt với nó, bởi vì, anh biết Lam sẽ không tha thứ ình.



Fred nhẹ nhàng gật đầu, không cần lão đại phân phó cậu cũng sẽ làm việc này. Cốt nhục của ngài, dù sống hay chết cũng vẫn là tiểu chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, cho nên, trở về đây là điều chắc chắn.



“Ngân Táp, cậu đi về trước đi, đợi cho Fred trở về chúng ta sẽ cùng đi Trung Quốc.” Anh đưa lưng về phía Ngân Táp, hơi phất tay lên ý bảo cho phép cậu rời đi. Lúc này đây, anh chỉ muốn được yên tĩnh một mình.



Anh ngăn cản mọi người tiếp cận, cự tuyệt mọi người quan tâm, bởi vì, anh muốn tự trừng phạt chính mình.



Ngân Táp cúi người chào Arthur, phức tạp liếc nhìn anh thêm một lần nữa, sau đó mới xoay người rời đi. Mọi việc diễn ra quá mức đột ngột, chủ nhân cần có thời gian để tiếp nhận tất cả, cùng với, suy tính cho những kế hoạch sau này. Không những là tìm về Hướng tiểu thư, mà còn là khiến Tô Triết Thác phải đau khổ trả giá.



Dám tính kế chủ nhân của bọn họ, tuyệt đối sẽ chẳng sống được ngày lành.



Arthur ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh lạnh lẽo phía xa, đáy mắt dường như có muôn vàn trống vắng cùng đau khổ.



“Lam, em đừng sợ, anh sẽ tới đón em rất nhanh thôi. Về sau chúng ta sẽ không lại chia lìa nữa.” Nhất định sẽ không, anh hứa!



Ngân Táp nặng nề mở ra cánh cửa phòng thí nhiệm, lúc này mới nghĩ đến có một đứa nhỏ còn đang đợi mình trở về chăm sóc. Vội vàng chạy đến bên lồng giữ ấm, nhìn thấy nha đầu kia vẫn nhẹ nhàng hô hấp, cậu thế này mới thở phào được một hơi. Cũng may cậu nhìn thấy nó kịp thời, nếu không để thêm một vài giờ nữa, đứa bé yếu ớt này sẽ phải chết không thể nghi ngờ. [...]




Chủ nhân tặng người cho các cô? Sao đột nhiên ngài lại làm như vậy?



Tiểu Thanh vừa mới đi, cô không muốn ai vào nơi này chiếm mất chỗ ở của cô ấy hết. Hiện tại hai người đã là đủ rồi, cô không muốn có thêm một người khác đến quấy rầy cuộc sống vốn đã ngày càng phiền não của mình nữa.



Tiểu Tây bực mình ngồi xổm xuống, lấy tay đẩy đẩy bả vai của cô gái kia, động tác tuyệt đối không có chút ôn nhu nào. Chỉ là, cô đã dùng sức lắc lư nửa ngày, cô gái kia vẫn chẳng hề có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại cả. Cô phiền não vuốt vuốt mái tóc, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đành lòng.



Sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh, cho dù là người hầu cũng không nên để cô ta ngủ ở đây qua đêm đi?



Thôi được rồi, ai bảo số cô không hay ho, có một người chủ nhân quái dị như vậy cơ chứ, ngài cho thì cô cũng đành nhận. Tiểu Tây gắng sức kéo cô gái dậy, định để cho cô ta đến nằm ở giường cũ của Tiểu Thanh, chỉ là khi vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô lại không khỏi tức giận buông tay xuống.



“Hừ, cô cứ ngủ ở chỗ này đi nhé, tốt nhất ngày mai tỉnh dậy hãy đông thành một khối băng để tôi được vừa lòng!” Tiểu Tây thở phì phò trở về giường của mình, hai bàn tay siết lại thật chặt. Tiểu Thanh, cô yên tâm đi, tôi sẽ hành hạ cô gái đáng ghét này, trả thù cho cô cùng em bé.



Phu nhân sao? Thôi đi, bây giờ thân phận của cô ta còn thấp kém hơn cả cô cùng Tiểu Lam. Người hầu của người hầu, chắc lâu đài này cũng chỉ tồn tại có một người như vậy!







Sáng hôm sau, Y Nhược mơ màng tỉnh giấc, luôn cảm giác có người đang kéo mạnh mái tóc của mình. Là ai to gan như vậy, dám phá vỡ giấc ngủ của Y Nhược này?



Mà không đúng, sao chiếc giường mềm mại mọi khi lại trở nên cứng rắn thế nhỉ, lại còn rất lạnh nữa, ngay cả chăn cũng không có. Chẳng lẽ là cô đã đá nó rơi xuống dưới giường rồi?



Vươn tay muốn kéo chăn lên ngủ tiếp, nhưng là sờ soạng nửa ngày, cô lại chẳng túm được gì cả, thậm chí cô còn phát hiện chiếc giường này ngay cả gối đầu cũng không có.



Không có gối???



Y Nhược giật mình mở to hai mắt, khủng hoảng nhìn hai gương mặt âm trầm đang ở ngay bên cạnh, dường như đã chờ cô tỉnh lại thật lâu.



“Tôi đã nói rồi mà, làm vậy cô ta mới chịu tỉnh dậy.” Tiểu Tây bắt chéo hai tay ở sau lưng, cực kì cao ngạo nhìn xuống Y Nhược, trong mắt hoàn toàn đã không có tôn kính cùng sợ hãi như ngày xưa.



“Tôi… Cô…” Y Nhược nghẹn họng nhìn Tiểu Tây, hồi lâu cũng chẳng nói ra được một câu nào hoàn chỉnh. Cái gì mà quần áo, cái gì lại là người hầu??? Cô thật sự chẳng hiểu gì hết.



Uông Tiểu Lam hơi hơi liếc nhìn Y Nhược, khóe môi kín đáo cong lên một chút. Arthur Hoài Thụy quả nhiên là độc ác, khiến cho hai kẻ thế thân từ nay lại phải ở chung với nhau. Thật ra, cô cũng có chút tiếc nuối cho cô ta này, người hầu của người hầu, nghe ra mới thực thê thảm làm sao…



“Hahaha…” Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy vô cùng buồn cười, càng buồn cười hơn nữa chính là nét mặt lúc xanh lúc trắng của Y Nhược.



“Mặc vào đi, không làm việc thì sẽ không được ăn cơm đâu!” Tiểu Tây lạnh lùng cảnh cáo một tiếng, sau đó dẫn đầu bước ra ngoài, nhìn ra cũng có vài phần khí thế.



Y Nhược gắt gao cắn chặt môi, không nghĩ rằng lại có ngày mình phải làm loại công việc này để kiếm ăn. Nhưng là, có nhục nhã đến mấy thì cũng tốt hơn là bị giết. Giữ được núi xanh, sợ gì không còn củi đốt.



“Cô còn không thay nhanh lên, ngồi đó thừ người làm cái gì nữa?” Tiểu Tây xoay người lại, lạnh lùng uy hiếp thêm một câu. Cô ta tưởng mình còn là phu nhân của nơi này chắc, thôi đi, bị chính chủ nhân sai người đưa tới đây, cả đời đừng nghĩ đến việc đổi vận.



Y Nhược siết chặt tay lại, cố gắng hạ hết quyết tâm đứng dậy đi mặc vào bộ quần áo xấu xí kia, sống tới từng này tuổi, cô còn chưa từng bị ủy khuất đến như vậy. Thậm chí cha mẹ ở nhà, còn vẫn đang mong tin cô, nghĩ cô được



sang Anh quốc làm phu nhân cao quý…



Anh à, hiện tại đường làm quan của anh rộng mở, nhưng em thì sao, anh có từng nghĩ đến hay không? Cầu xin anh trả lại Hướng Thanh Lam cho kẻ điên kia đi, nếu không đứa em gái này sẽ phải chết gục ở đây vì vất vả cùng tủi nhục mất.