Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 96 :

Ngày đăng: 18:25 19/04/20


Lúc Hướng Thanh Lam đặt chân xuống Anh quốc một lần nữa, cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp người. Nói không rõ tâm trạng của cô lúc này là gì, dù sao lần trước rời đi, cô đã quyết tâm không bao giờ trở lại.



"Đang nghĩ điều gì vậy?" Arthur ôm cô vào trong lòng, hướng theo tầm mắt của cô nhìn về phía tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Lam luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để anh làm một nơi tương tự như vậy trong lâu đài được không?"



"Không cần." Hướng Thanh Lam lắc đầu, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Arthur, "Chỉ là, em cảm giác có điểm không giống thật thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ.



Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo một cái thật mạnh, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn thấy được Thanh đang mím môi cố nhịn cười. Giống như sợ cô sẽ giận dỗi, anh rất nhanh vươn tay lên xoa xoa gò má ửng đỏ của cô, trêu đùa nói, "Đau lắm không? Biết đây không phải là mơ rồi chứ?"



Hướng Thanh Lam gật đầu một cái coi như thừa nhận, thật ra, cô vẫn chưa thực quen thuộc dùng lời để đáp lại anh.



"Đi thôi." Arthur kéo tay cô tiến về phía cổng chính, lại không để ý đến ánh mắt Hướng Thanh Lam thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo một chút buồn man mác. Cô trầm mặc bước đi, thỉnh thoảng cũng ôn nhu đáp lại anh vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng.



Bước chân đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận không phải, không hận cũng không phải. Người này khiến cô mất đi thứ quý giá nhất, nhưng đồng dạng, cô cũng gián tiếp khiến cô ta đau khổ thật nhiều.



Lần này đối diện nhau, với cả đều chỉ là khó xử.



"Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, giọng nói của Arthur đã lạnh lùng vang lên.



Uông Tiểu Lam đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, hiện tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây thì có gì là lạ? Cô không sợ anh sẽ xử lý mình thế nào, dù sao, nhân sinh của cô còn có điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Chỉ có điều...



"Thực xin lỗi, Hướng Thanh Lam." Từ rất lâu rồi, cô đã muốn nói ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng một mình, cô sẽ không tự chủ được nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó cảm thấy bản thân thực sự nợ người kia một lời xin lỗi.



Cô không nghĩ Hướng Thanh Lam sẽ vì một câu đơn giản này mà tha thứ cho cô, nhưng ít nhất từ nay về sau, cô sẽ được sống thanh thản với lòng mình.



Hướng Thanh Lam khép hờ hai mắt, nghiêng qua đầu không nhìn Uông Tiểu Lam. Cô không phải người nhỏ mọn, nhưng với ba từ "Thực xin lỗi" này, thật sự đã quá mệt mỏi rồi.



"Em không muốn gặp lại cô ấy nữa." Hãy để cô ấy đi đi thôi, tự do tới nơi nào cũng được. Dù cho trước kia đã xảy ra chuyện gì, Uông Tiểu Lam cũng có quyền bắt đầu một cuộc sống mới, đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình.



"Được rồi, Lam yên tâm, anh sẽ cho người đưa cô ta rời đi." Arthur ôn nhu trả lời, trong giọng nói lại lộ ra mấy phần uấn giận. Uông Tiểu Lam, lần này coi như cô ta may mắn. Nếu không phải vì Lam tinh ý nhận ra sát khí quá nặng của anh, nhanh chóng mở lời tìm đường lui cho cô ta, nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.



Ôm Hướng Thanh Lam đi về phòng ngủ mới, bỏ lại phía sau tất cả quá khứ u buồn, cùng với, đôi mắt đang ngấn lệ của người nào đó.



...



Tiểu Tây đứng thẳng người, hai tay chống nạnh nhìn cô gái đang chật vật lau sàn phía trước, "Nhớ lau cho kĩ vào, nếu không tối nay sẽ không có cơm ăn đâu biết chưa?" Cô cảm giác bản thân hiện tại có điểm thiếu phúc hậu, đôi khi cũng thật sự lạm quyền, nhưng biết làm sao được, ai bảo Y Nhược đã gây ra họa trước cơ chứ.



Vậy nên, cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cô phải thay Tiểu Thanh lấy lại công đạo.



Y Nhược nén hận làm theo lời Tiểu Tây, nếu bây giờ người ngoài nhìn vào, ai còn có thể nhận ra đây là cô tiểu thư họ Y xinh đẹp ngày trước? Ở nơi này trừ bỏ làm việc chính là làm việc, cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không có ai nguyện ý làm giúp cô một phần việc.



Cô bưng chậu nước lên, tiếp tục đi lau một chỗ khác, ánh mắt dại ra, dường như đã mất hết sinh khí. Chợt từ xa có một giọng nói quen thuộc truyền đến, cô giật mình ngẩng đầu lên, không biết đây là tỉnh hay là mơ. Có người đang gọi cô phải không? Có người gọi cô là Nhược Nhược? Đúng rồi, là mẹ, mẹ đến đây để cứu cô rồi. Vội vàng đứng dậy chạy ra phía cổng, không quan tâm Tiểu Tây ở đằng sau cằn nhằn những gì, cô chỉ biết, tự do đang ở cách cô gần thật gần!



"Nhược Nhược, Nhược Nhược! Tôi muốn gặp con gái của tôi, các người mau gọi nó ra đây, nó là nữ chủ nhân của nơi này các người có biết không hả?" Eve đứng ngoài cổng chính, đùng sức hét thật to, nhưng đợi hồi lâu vẫn không có bất kì kẻ nào đáp lại.



Bà âm thầm chửi rủa đám gia nhân nơi này không biết điều, lại càng bực mình con bé Nhược Nhược chỉ biết lo ăn uống hưởng thụ, bao nhiêu tháng qua, ngay cả một cuộc điện thoại về nhà hỏi thăm bố mẹ cũng không có. Lát nữa gặp nó, nhất định bà sẽ nghiêm khắc mà giáo huấn cho nó một lần.



Đột nhiên có tiếng bước chân chạy lại gần, bà quay người sang, vốn tưởng sẽ nhìn thấy người nào đó tới mở cổng, không nghĩ được lại là một cô hầu mặt mũi lem luốc.



"Mẹ, mẹ ơi..." Y Nhược chạy đến, đôi tay gầy guộc run rẩy bám vào thành cổng. Khuôn mặt tái xanh dọa người, ánh mắt hõm sâu đau đớn chảy ra hai hàng lệ.



"Mẹ ơi, cứu con, con chết mất!" Y Nhược run rẩy vươn tay ra phía ngoài, giọng nói nghèn nghẹn cầu xin vô cùng đau khổ.



"Nhược Nhược?" Eve mở to hai mắt, không thể tin được con người khô héo không có chút sinh khí nào ở đằng kia lại là con gái mình. Nhược Nhược của bà xinh đẹp lại tao nhã, mỗi cử chỉ bước chân đều là quý khí bức người, làm sao có thể biến thành như vậy được? Chẳng phải nó đang an nhàn làm nữ chủ nhân của nơi này sao? Chẳng phải con rể rất yêu nó hay sao? Có ai đến nói cho bà biết, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở nơi này được không vậy?



"Mẹ ơi..." Y Nhược trượt người theo khung cửa, mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Cô không biết phải nói gì bây giờ, chỉ có thể khóc nấc lên từng tiếng, ai oán mà đau lòng. Bộ dạng bây giờ của cô, người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ, bao nhiêu kiêu hãnh cùng tự tôn đều đã tan thành mây khói. Đứng trước mặt mẹ, cô cũng rất muốn mình kiên cường hơn một chút, nhưng là khó quá, cô thật sự không làm được.



"Nhược Nhược, sao vậy con? Sao vậy, nói cho mẹ biết..." Nhìn thấy con gái tiều tụy như vậy, Eve cũng cảm thấy đáy lòng như bị ai xát muối. Đứa con bà dứt ruột đẻ ra, tìm mọi cách yêu thương chiều chuộng, làm sao người ta lại có thể đối xử với nó như thế này cơ chứ?



"Mẹ..." Y Nhược vừa muốn kể khổ, cánh tay đã bị một người túm lấy, thô bạo kéo về phía sau.



"Vị phu nhân này, xin hãy về đi cho, nơi đây không phải là chỗ dành cho bà." Fred lạnh lùng nhìn Eve, giọng nói tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn.



"Tôi muốn đưa con gái của mình về nước, tôi muốn báo cảnh sát. Các người... Các người thế nhưng dám tra tấn nó thành cái dạng này!" Eve tức giận chỉ tay vào mặt Fred, hận không thể lập tức tiến lên xé xác anh ra làm trăm ngàn mảnh.



"Lâu đài Hoài Thụy thuộc quyền quản lý riêng của lão đại nhà chúng tôi, cảnh sát của bà có đến cũng không tác dụng gì đâu. Hơn nữa, đây đâu phải là tra tấn? Giết người chưa phải đền mạng đã là rất may mắn rồi, đừng có không biết điều như vậy." Fred hừ lạnh một tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình. Bà ta tưởng con gái của mình tốt đẹp lắm sao, tưởng cô ta vẫn còn là nữ chủ nhân của nơi này hay sao? Nực cười!



"Giết... Giết người? Nhược Nhược nhà tôi giết người?" Eve không dự đoán được Fred sẽ nói như vậy, mất một lúc lâu cũng chưa thể hiểu nổi.



"Đúng vậy, cô ta dám cả gan giết tiểu chủ nhân của chúng tôi, cô ta đáng chết lắm!" Fred cay nghiệt nói.



"Mẹ, mẹ, không phải như vậy, con không giết ai hết, đứa bé kia vốn không thể sống nổi. Anh Thác cũng biết mà, mẹ gọi anh Thác đến đây đi, bảo anh cứu con với!" Y Nhược khàn giọng hô to, lại không biết lời nói của mình càng khiến cho Eve thêm hoảng hốt.



"Bà muốn đưa cô ta đi cũng được, nhưng phải giao hết tài sản của Y thị ra đây. Còn không..." Fred không có ý tốt tươi cười, tượng trưng làm một động tác xẹt tay qua cổ họng, vừa lòng nhìn được khuôn mặt tái mét của hai người nào đó. Anh chợt cảm thấy thời tiết hôm nay tốt lắm, tâm tình cũng không tồi, có lẽ, anh phải đến thăm Ngân Táp một lát mới được.



Đẩy cánh cửa phòng thí nghiệm ra, Fred kì quái thò đầu vào trong, không hiểu sao hôm nay thằng nhóc kia lại không ở chỗ này. Mà thôi, anh vào đây ngồi chờ một lúc cũng được, nhân tiện tìm xem có loại thuốc nào hay ho không, lát nữa còn biết đường mà xin Ngân Táp.



Oa, gì kia vậy? Một đứa nhỏ ư? Ở đâu ra đây một đứa nhỏ xinh đẹp thế này cơ chứ! Anh cẩn thận lấy ngón tay huých một cái vào mặt đứa bé, nóng nóng, mềm mềm, đáng yêu quá!



"Cục cưng, gọi chú đi nào, gọi chú~" Anh cười hì hì véo nhẹ cặp má phính đáng yêu của đứa bé, rất muốn nghe nó gọi mình một tiếng chú. Nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, y y nha nha kêu một tiếng, sau đó thực ngoan ngậm lấy ngón tay của mình.



"Bỏ bàn tay đầy vi khuẩn của anh ra khỏi người Tiểu Ngoan." Ngân Táp vừa trở về nhìn thấy Fred liền cảm thấy không vui lắm, nhìn anh ta ngớ ngẩn trêu đùa với Tiểu ngoan lại càng cảm thấy không vui lắm, trực tiếp đi qua đoạt đứa bé vào lòng.



"Ê nhóc, chú mày kiếm được ở đâu ra hay vậy?" Fred chỉa chỉa vào Tiểu Ngoan, tò mò hỏi.



"Nhặt được!" Ngân Táp thản nhiên trả lời, đổi lấy ánh mắt trợn to của Fred. Nhặt được, lý do này cũng quá tùy tiện đi?
Đơn giản là vì, cô bé này khiến cô liên tưởng đến một người khác, người mà cô vẫn thua trong mọi cuộc tranh giành, người khiến cô phải nuôi con một mình mà không có lấy một danh phận suốt sáu năm qua. Vậy nên giờ đây, dù chỉ là một đứa bé có khuôn mặt giống với người ấy, cô cũng sẽ không tự giác mà cảm thấy thù hận, sau đó, trở nên nhỏ nhen đến vô lý.



"Bán hàng, ra tính tiền cho tôi." Cô rút ví ra, có vẻ thực quyết tâm phải mua con búp bê này. Lục Đế nhìn thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.



"Ba, ba!" Đúng lúc này, cô bé kia đột nhiên gọi ba, khiến người mẹ giật mình thu ví lại, vội vàng chỉnh sửa mái tóc, hai bàn tay còn liên tục run run. Đã bao lâu rồi không được nhìn thấy anh, không biết dạo này anh thế nào, có tự chăm sóc cho bản thân tốt không? Liệu lúc này trông cô có tiều tụy lắm không? Lúc nãy vì con giục ra ngoài mua đồ chơi, cô vẫn chưa có thời gian để trang điểm, nhất định là bây giờ trông cô khó coi muốn chết!



"Thác." Xoay người, cô cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên, nhưng rất nhanh bị biến thành cứng ngắc. Bởi vì anh không đến đây một mình, mà là đi cùng một cô gái khác.



"Sao cô lại ở chỗ này?" Đáp lại sự nhiệt tình của cô là giọng nói lạnh như băng, không manh theo chút cảm tình nào của Tô Triết Thác.



"Tiểu Lam muốn mua búp bê..." Nói ra tên của con gái, đáy lòng cô lại cảm thấy từng đợt nhói đau. Cảm tình của anh với cô gái kia, sáu năm qua vẫn chưa từng phai nhạt, nếu không muốn nói thậm chí còn sâu đậm hơn trước vài phần. Còn cô thì sao? Nếu không phải có chung một với nhau đứa con, chỉ sợ trong mắt anh, một hạt cát cô cũng không sánh nổi.



"Ai vậy anh?" Cô gái đi cạnh Tô Triết Thác níu lấy tay anh, yêu kiều hỏi. Cung Như Tuyết cảm thấy ánh mắt của mình đau quá, nhưng ngoài việc tiếp tục đứng đó nhìn ra, cô lại chẳng thể làm gì khác. Cô không có quyền chỉ trích anh, cô không phải là vợ anh, cô chỉ là mẹ của con gái anh mà thôi.



Chính là loại cảm giác này sao? Đây là thứ mà người ta vẫn hay gọi là báo ứng? Tất cả những gì cô gây ra cho Hướng Thanh Lam trước đây, bây giờ đến lượt cô phải đi nếm trải?



"Ba ơi." Một tiếng nói non nớt phá vỡ bầu không khí áp lực. Tô Triết Thác đưa mắt nhìn sang cô bé đang đứng phía sau Cung Như Tuyết, khuôn mặt không có phản ứng gì nhiều. Anh biết đứa nhỏ là vô tội, anh cũng biết nó là con của anh, nhưng bởi vì nó cũng là con của cô ta, vậy nên, anh vẫn không thể nào thích nổi.



"Thác, con gái anh đây à?" Cô gái đi cạnh Tô Triết Thác chỉ đơn giản cười nhẹ, đối với việc anh không kết hôn mà đã có con gái lớn chừng này dường như không hề để ý.



"Ừ." Tô Triết Thác thản nhiên gật đầu.



"Tiểu Lam, lại đây với ba." Anh vẫy tay gọi đứa bé lại gần, từ đầu tới cuối không nhìn Cung Như Tuyết lấy một cái.



Tô Lam ôm búp bê chạy về phía anh, nũng nịu nói, "Ba ơi, con búp bê này đẹp quá, ba mua cho con nha?"



Tô Triết Thác mím môi, nghĩ lại thời gian gần đây bản thân không quan tâm nhiều đến con gái, quả thật cũng nên làm chút gì đó để đền bù. Anh gật đầu, cố nặn ra một nụ cười gọi là từ ái, sau đó vuốt vuốt mái tóc dài của Tiểu Lam. Đúng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra có một cô bé đang ủy khuất đứng ở cách đó vài bước.



Nhìn kỹ khuôn mặt cô bé khiến anh sững người trong mấy giây, mà Cung Như Tuyết thấy vậy, chỉ biết cay đắng ngoảnh mặt đi, tự lừa dối bản thân xem như không biết.



"Nói cho chú biết, tên của con là gì vậy?" Tô Triết Thác tiến lại gần Lục Đế, không để ý đến ánh mắt ủy khuất của Tiểu Lam, cúi người xuống ôm lấy cô bé vào lòng.



Lục Đế để mặc Tô Triết Thác ôm, hiển nhiên là không sợ người lạ, hơn nữa trông chú ấy cũng rất dễ nhìn, có lẽ không phải là người xấu đâu, "Ba gọi con là Lục Đế, mẹ gọi con là cục cưng, anh Ngân Táp với chú Fred gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công thì gọi con là Gâu Gâu ạ!"



Tô Triết Thác sững sờ nhìn Lục Đế, không tin đôi tai mình vừa nghe thấy điều gì. Ngân Táp? Fred? Không lẽ, dạo gần đây hai cái tên này đã trở nên rất lưu hành?



"Ôi, Thác, trông cô bé giống con búp bê này quá, thật dễ thương!" Cô gái ngạc nhiên nói, lại không biết Tô Triết Thác đang âm thầm sửa đúng trong lòng. Không phải là giống con búp bê này, mà là giống người kia, thực sự vô cùng giống!



"Lục Đế, sao con lại đến đây?" Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp, Tô Triết Thác không cần quay đầu lại cũng có thể biết người tới là ai. Giọng nói này, cả đời anh cũng không quên được. Có vẻ như, những suy đoán vừa rồi của anh là chính xác.



Cúi người thả Lục Đế xuống, chỉ nghe "Ba ơi!" một tiếng, cô bé đã nhanh chóng chạy lại chỗ người kia.



Arthur dò theo máy định vị đặt trên vòng cổ của Vô Công để tới đây, dường như không quá vừa lòng khi thấy Lục Đế ra ngoài một mình. Nếu như chẳng may có chuyện gì xảy ra, nhất định anh sẽ không tha cho Fred cùng Ngân Táp, đương nhiên còn có cả con chó ngốc nghếch kia nữa.



"Ba ơi, con đi tìm ba mãi!" Lục Đế ôm lấy cổ của Arthur, nịnh nọt cười cười, sau đó không quên vấn đề chính, chỉ vào con búp bê trên tay Tô Lam, nhanh nhảu nói "Ba, trông nó giống con quá, cũng giống mẹ nữa." Nếu mua cái này về, nhất định mẹ sẽ khen Lục Đế là cục cưng thông minh.



Arthur nhìn con búp bê trên tay Tô Lam, lúc này mới nhận ra trong số những người đứng đây có cả Cung Như Tuyết, cùng với... Tô Triết Thác?



Sáu năm không gặp, trông hắn ta vẫn có vẻ sắc bén như xưa, dường như sự sụp đổ của Y Thị chẳng phải là một đòn giáng mạnh vào công ty của hắn. Nhưng hiện giờ chỉ cần anh muốn, tất cả những gì thuộc về Tô Triết Thác sẽ phải trở thành tro bụi.



Người quản lý mập mạp thấy Arthur tiến vào sau, dường như có chút không thể tin nổi xoa xoa hai mắt của mình. Đầu tuần trước ông chỉ nghe giám đốc chi nhánh nói, sắp tới sẽ có Arthur tiên sinh từ Anh sang để bàn chuyện hợp tác làm ăn, thật không ngờ hôm nay lại có vinh dự được gặp.



"Arthur tiên sinh, rất vui được gặp ngài, tôi là Hứa quản lý, là người phụ trách của cửa hàng!" Ông vội vàng chạy đến chỗ Arthur, đưa tay ra lịch sự chào hỏi.



Arthur một tay ôm Lục Đế, một tay đưa ra bắt lấy bàn tay mập mạp của ông, đồng thời nhàn nhạt nói, "Hứa quản lí, món hàng tôi đặt thiết kế riêng để tặng con gái tại sao lại ở trên tay của người khác vậy?"



"A?" Hứa quản lí quay đầu, quả nhiên thấy được một cô bé đang cầm con búp bê mà Arthur tiên sinh đã đặt trước. Trời ạ, sao đám nhân viên của ông lại bất cẩn như vậy, đây chính là hàng không bán, là tương lai hợp tác của bọn họ đó có biết không?



Cũng không đợi người khác tới đòi, Tô Triết Thác tự mình ngồi xuống, ôn nhu vuốt tóc Tô Lam, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan, đây không phải là của mình! Rồi ba sẽ mua cho con thứ khác." Sau đó anh cầm lấy búp bê, đi tới dặt vào lòng Lục Đế.



Nhìn khuôn mặt non nớt lại có sáu bảy phần tương tự như Hướng Thanh Lam, thực sự anh rất muốn, rất muốn đưa tay ra vuốt má cô bé một lần. Nhưng tiếng khóc nức nở của Tô Lam từ phía sau không ngừng nhắc nhở rằng, anh là một kẻ tồi tệ.



Trước kia là một người chồng tồi tệ, hiện tại, lại là một người cha tồi tệ.



Anh cười khổ xoay người, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Tô Lam rời đi. Có lẽ từ nay về sau, anh sẽ cố gắng dồn tình yêu thương cho Tiểu Lam nhiều một chút, tuy rằng rất khó, nhưng anh sẽ cố gắng làm được.



Cô gái tên là Lam Lam mà anh yêu say đắm kia, cô ấy đã vĩnh viễn rời đi vào một ngày ảm đạm của sáu năm về trước.



Vậy nên, mọi thứ anh gặp được hôm nay chỉ là ảo ảnh.



Cuộc sống phải tiếp tục diễn ra, dù tình yêu có tồn tại hay không, anh cũng phải lạnh lùng mà bước tiếp.



"Thác, đợi em với." Cô gái không hiểu mọi chuyện đang diễn ra là thế nào, chỉ biết chạy vội đuổi theo Tô Triết Thác, bỏ lại Cung Như Tuyết ngẩn ngơ một mình.



"Ba ơi, chú ấy khóc phải không ạ?" Lục Đế một bên ôm chặt lấy búp bê, một bên khó hiểu hỏi Arthur, "Anh Ngân Táp nói chỉ con gái mới được khóc thôi, giống như mẹ, giống như Lục Đế vậy! Anh nói đã là nam nhân thì sẽ không khóc."



"Nhưng rõ ràng vừa nãy con thấy chú ấy khóc, ba ơi, vì sao vậy?"



"Đó là vì..." Arthur trầm ngâm hồi lâu mới nói tiếp, "Chú ấy bị hạt cát bay vào mắt."



Mà hạt cát kia, có lẽ đến từ Anh quốc xa xôi.



-----------------END--------------------