Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 17 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
An Điềm không những đã kết hôn mà còn có một đứa con trai!
Cố Thiên Tuấn cười lạnh lùng, An Điềm, không phải cô đang sống rất tốt sao? Đã lấy chồng sinh con rồi, còn tính toán đến những việc xưa kia làm gì? Vừa rồi nếu cô bằng lòng nhận số tiền ấy của tôi thì không phải mọi chuyện đã xong xuôi rồi sao?
Nhưng mà, bây giờ An Điềm kết hôn rồi cũng tốt, anh có thể đưa cô về nhà, nhân tiện nói chuyện với chồng của An Điềm luôn, tốt nhất phải tìm cách khiến chồng của An Điềm đồng ý nhận số tiền kia, sau đó đưa An Điềm mãi mãi biến mất khỏi thành phố H này!
“Tôi biết rồi!” Cố Thiên Tuấn quyết định xong bèn tiếp tục dìu An Điềm đi.
Sau khi nhét An Điềm vào băng sau xe, Cố Thiên Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi ngồi xuống ghế lái.
“Đây là đâu? Thả tôi ra! Thả tôi ra!” An Điềm đã quá say nên không hề biết rằng vừa rồi do mình quá muốn có lại việc làm mà suýt nữa đã bị Vương tổng ăn thịt.
Bây giờ cô đã say bí tỉ nên bắt đầu quậy phá trong xe của Cố Thiên Tuấn.
“Yên lặng đi!” Cố Thiên Tuấn vừa lái xe vừa khó chịu cảnh cáo An Điềm. Anh cứu cô từ tay Vương tổng gian xảo đó đã là tình nghĩa lắm rồi
Nếu cô còn tiếp tục làm loạn như thế nữa thì Cố Thiên Tuấn thề, anh sẽ quẳng cô ra khỏi xe!
An Điềm bị tiếng quát của Cố Thiên Tuấn làm cho giật mình, nhưng chỉ im lặng vài giây là lại tiếp tục đập vào cửa sổ, vừa đập vừa hét: “Thả tôi ra! Thả tôi ra! Đây là đâu?”
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn mạnh tay bẻ vô lăng, tấp xe vào lề.
Nén giận, tháo dây an toàn, xuống xe, vòng ra sau xe, mở cửa xe, mọi động tác của Cố Thiên Tuấn đều rất nhanh, anh đưa tay nắm lấy cánh tay An Điềm rồi quát: “An Điềm, xuống xe!”
Cố Thiên Tuấn cũng chán chẳng muốn giải thích mối quan hệ của mình với An Điềm cho viên cảnh sát, chỉ ậm ừ nói tiếng cảm ơn rồi mau chóng lên xe lái đi ngay.
Viên cảnh sát dõi theo chiếc xe của họ rời đi, một lát sau mới chợt định thần lại, người đàn ông vừa rồi trông quen quá, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Rồi sau khi chiếc xe đã mất hút giữa màn đêm, anh cảnh sát mới giật mình thốt lên: “Người đàn ông vừa rồi hình như là người giàu nhất thành phố H này! Là Cố Thiên Tuấn!”
Trên xe của Cố Thiên Tuấn...
“Nước, tôi muốn uống nước!” An Điềm bây giờ không la hét đòi ra ngoài nữa mà lại muốn uống nước.
Ha ha, cô còn mặt mũi đòi uống nước cơ đấy! Cố Thiên Tuấn nhìn dáng vẻ say rượu quậy phá của An Điềm qua gương chiếu hậu, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi tiếp tục lái xe.
Dù sao vừa rồi anh cũng đã hỏi được địa chỉ nhà của An Điềm, bây giờ chỉ cần đưa cô về nhà, sau đó gặp chồng của An Điềm bàn bạc thương lượng, dụ họ đồng ý nhận số tiền đền bù li hôn rồi bảo họ cút ra khỏi thành phố H!
Chẳng mấy chốc Cố Thiên Tuấn đã đưa được An Điềm về đến trước căn hộ chung cư của cô.
Cố Thiên Tuấn dừng xe, bước xuống nhìn nơi An Điềm sống, phát hiện căn chung cư này ở thành phố H cũng có thể xem là một nơi trung lưu.
Nhưng tất nhiên nó còn không to bằng cái vườn hoa của nhà anh!
Cố Thiên Tuấn bất giác lắc đầu, quay lại mở cửa xe, nhìn thấy An Điềm nằm trên xe đã ngủ thiếp từ lúc nào, anh liền đưa tay vỗ lên mặt cô: “An Điềm, tỉnh dậy đi! Bảo chồng cô ra đây đón cô!”