Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 191 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Lý Tư Kỳ khẽ cắn môi rồi nói tiếp: “Nhưng bệnh tình của mẹ chồng mình đã vào giai đoạn cuối rồi, phải làm hóa trị rồi phẫu thuật, tiền phẫu thuật tổng cộng lên đến một triệu, nếu phẫu thuật thành công thì các giai đoạn trị liệu sau đó cũng cần rất nhiều tiền.”



“Mẹ chồng mình giờ đang như vậy, mình không thể làm trái ý bà mà xài tiền của Ôn Minh được, nhưng mình cũng không thể ép bố mẹ mình phải bán căn nhà dưỡng già đi để có tiền chữa cho mẹ chồng mình! Vậy mà Ôn Minh còn luôn bảo mình không hiểu chuyện, mình phải làm sao đây? Tiểu Điềm, mình phải làm sao đây?” Lý Tư Kỳ nói xong liền ôm mặt khóc nức nở.



Nhìn người bạn từng không ngần ngại dốc hết sức ra giúp đỡ mình bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh này, thế mà mình lại không thể giúp được gì, An Điềm đột nhiên cảm thấy bất lực. Bây giờ trong tay cô chẳng có bao nhiêu tiền, còn nợ Lâm Hiểu Hiểu rất nhiều tiền nữa, rốt cuộc cô phải làm sao đây?



An Điềm nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không nói được gì.



Lý Tư Kỳ đương nhiên cũng biết chỗ khó xử của An Điềm, cô liền lau nước mắt rồi nắm tay An Điềm nói: “Tiểu Điềm, mình chỉ là cảm thấy quá mệt nên mới tâm sự với cậu vậy thôi, bây giờ mình thấy khá hơn nhiều rồi.”



An Điềm không nói gì, chỉ cúi đầu. Trong đầu cô bây giờ đang cố gắng tìm cách để giúp bạn mình.



Hiện giờ cô không có tiền, thế thì nhất định phải đi vay tiền để giúp Tư Kỳ, nhưng mà biết vay ai đây?



An Điềm thở dài, nếu vay Lâm Hiểu Hiểu thì chắc chắn sẽ được, nhưng An Điềm cảm thấy mình đã nợ Hiểu Hiểu quá nhiều rồi, nếu giờ lại mượn tiền nữa thì e cả đời cũng không trả hết ân tình này.



Còn về Tô tổng… An Điềm khi nghĩ đến Tô Thanh Dương thì ngay lập tức lắc đầu, dạo này quan hệ giữa Hiểu Hiểu và Tô tổng chỉ vừa mới tốt lên, cô lại chẳng là gì của Tô tổng, tuy biết Tô Thanh Dương chắc chắn sẽ cho mình mượn tiền nhưng An Điềm lại không muốn dây dưa thêm với anh nữa.



Thế nên, An Điềm cho rằng người quen duy nhất có thể giúp được cô lúc này chỉ có Cố Thiên Tuấn mà thôi!



An Điềm cắn răng, cảm thấy đúng là không còn cách nào khác. Cố Thiên Tuấn vốn đã luôn muốn đưa cho cô số tiền đền bù li hôn, nếu bây giờ cô mở miệng nói đồng ý nhận tiền thì anh chắc chắn sẽ đưa ngay.



Có điều…




“Cô An, mời cô ngồi đây đợi một chút, Cố tổng kí xong hợp đồng sẽ qua đây ngay.” Susan mỉm cười lịch sự, vừa nói vừa rót nước mời An Điềm.



“Cảm ơn.” An Điềm nhận cốc nước ép mà bình thường cô rất thích uống, nhưng mau chóng đặt xuống bàn, vì hôm nay cô chẳng có tâm trạng nào mà uống nước cả, từ sau khi quyết định sẽ nhận số tiền đền bù li hôn kia thì An Điềm đột nhiên cảm thấy mình không biết dùng thái độ gì để đối diện với Cố Thiên Tuấn nữa.



Bởi vì trước khi chấp nhận số tiền đền bù ấy, cô hoàn toàn có thể dùng giọng điệu căm ghét và cao ngạo để nói chuyện với anh, nhưng bây giờ, cô lại chủ động đến xin nhận số tiền đền bù ấy, vậy nên không thể dùng cái giọng điệu và thái độ như trước được nữa.



Nghĩ đến đây, An Điềm lại thở dài.



“Vậy tôi xin phép ra ngoài, có việc gì cô cứ gọi tôi nhé.” Susan làm xong phận sự của mình rồi liền mỉm cười nói với An Điềm rồi thong dong đẩy cửa bước ra ngoài.



Nhưng khi Susan vừa bước ra khỏi cửa phòng thì liền trông thấy Chu Hán Khanh đang đi đến.



“Chào giám đốc Chu.” Susan gật đầu chào Chu Hán Khanh.



“Ừ.” Chu Hán Khanh cũng lịch sự đáp lời Susan, sau đó hỏi, “Trợ lí Susan, vừa rồi người đi vào cùng với cô là ai thế?” Chu Hán Khanh vô tình trông thấy Susan dẫn một người phụ nữ vào văn phòng của Cố Thiên Tuấn, nhưng không thấy rõ mặt. Để đảm bảo địa vị của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh quyết định phải tìm hiểu rõ chuyện này.



Nhưng Susan lại chỉ cười đáp rằng: “Là một vị khách của anh Cố.”



Câu trả lời này của cô hoàn toàn chẳng tiết lộ chút thông tin nào của người phụ nữ kia cả, cũng giống như chưa trả lời vậy!



Sắc mặt Chu Hán Khanh lập tức sa sầm, nhưng cũng hết cách, hai trợ lí thân cận của Cố Thiên Tuấn, cho dù là Cao Lỗi hay Susan thì cũng đều không thể mua chuộc được!