Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 211 :
Ngày đăng: 16:20 19/04/20
Lâm Kính Trạch lập tức sượng mặt, sau đó phẩy tay nói: “Chẹp chẹp, uổng công em quan tâm anh như vậy!”
Lâm Hiểu Hiểu thấy anh trai mình mất mặt thì lập tức bật cười ha hả: “Anh ba, em thích nhìn thấy cảnh anh bắt nạt anh trai em lắm, đúng là rất đã!”
“Lâm Hiểu Hiểu, mồm miệng độc ác như vậy, thảo nào đến bây giờ vẫn ế!” Lâm Kính Trạch lừ mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
“Lâm Kính Trạch, mồm miệng độc ác như vậy, thảo nào có đến 8 cô bạn gái mà trong lòng thì vẫn cứ là một kẻ FA!” Lâm Hiểu Hiểu cũng không chịu thua.
“Trong lòng FA vẫn đỡ hơn ai kia thật sự là FA!” Lâm Kính Trạch không ngần ngại mà chạm vào nỗi đau của Lâm Hiểu Hiểu.
“Á à! Lâm Kính Trạch, anh từ bé đến lớn cứ toàn ăn hiếp em, rồi sẽ có ngày em ném anh xuống lầu, sau đó hủy xác của anh!” Lâm Hiểu Hiểu giậm chân giận dữ.
“Chờ khi nào em tìm được bạn trai rồi hẵng tính nhé!” Lâm Kính Trạch nhún vai, tỏ vẻ đắc ý.
“Anh!” Lâm Hiểu Hiểu giơ ngón tay trỏ ra bực bội chỉ vào mặt Lâm Kính Trạch, cuối cùng nói, “Anh được lắm! Em không nói chuyện với anh nữa!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn cười nói: “Em chỉ nói chuyện với anh ba thôi, anh xem anh ba trầm ổn biết bao nhiêu! Thảo nào có bao nhiêu cô gái muốn làm vợ anh ấy!”
Cố Thiên Tuấn nghe Lâm Hiểu Hiểu khen thì có hơi ngượng ngập, đành phải giả vờ cầm tài liệu lên xem một chút.
Song, lúc Cố Thiên Tuấn đang xem tài liệu thì đột nhiên nhớ ra, trước đây, khi An Điềm còn ở bên anh thì hình như cũng có tính cách như thế này, ríu ra ríu rít cả ngày, nhưng không ngờ bốn năm sau thì cô lại thay đổi rất nhiều.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Cố Thiên Tuấn như tối lại.
“Lâm Kính Trạch, anh cười cái gì mà cười?” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt với Lâm Kính Trạch rồi nói: “Anh ba… vì cứu em mà bất chấp cả tính mạng, bị chùm đèn rơi vào người còn gì!”
Lâm Hiểu Hiểu càng nói thì giọng lại càng bé đi: “Nhưng mà, anh ba thật sự có tình cảm này sao? Tuy em rất cảm kích anh ấy, nhưng anh ba đã có chị ba rồi, mà hơn nữa, người em thích là anh Tô mà! Tuy anh ba cũng rất xuất sắc, nhưng em vẫn luôn xem anh ấy như anh trai, ôi, sau này chắc em phải bớt tiếp xúc với anh ba lại, nếu không thì…”
“Ha ha ha!” Lâm Kính Trạch còn chưa nghe Lâm Hiểu Hiểu nói hết đã gập bụng cười sằng sặc, anh vừa lau nước mắt chảy ra do cười quá độ vừa nói: “Lâm Hiểu Hiểu, anh cứ tưởng người tự luyến nhất nhà mình là anh, nhưng không ngờ kẻ tự luyến nhất lại chính là em!”
“Ai tự luyến chứ? Lâm Kính Trạch, anh nói rõ ràng xem!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức cau mày, vừa thẹn vừa tức mà quát to.
“Đây là bệnh viện, không được to tiếng!” Lâm Kính Trạch cười đủ rồi nên lúc này liền bịt miệng Lâm Hiểu Hiểu, sau đó cố gắng nhịn cười vừa đẩy cô về phía trước vừa nói: “Về chuyện em nghĩ là anh ba thích em, anh thấy em không cần phải lo đâu.”
“Tại sao chứ? Em cảm thấy mình nên nói rõ ràng với anh ấy là em không có cảm giác với anh ấy.” Lâm Hiểu Hiểu đẩy Lâm Kính Trạch ra, sau đó vừa đi vừa nghiêm túc nói.
“Hiểu Hiểu, anh cầu xin em đừng có tưởng bở được không? Anh sợ thể diện của anh sẽ bị em làm mất hết đấy!” Lâm Kính Trạch ôm trán suy nghĩ một lúc rồi nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói, “Hiểu Hiểu, em phải luôn nhớ kĩ một câu này cho anh, đó là cho dù anh ba có thích ai đó thì cũng là thích anh chứ không thể nào là em!”
“Anh…”
Lâm Hiểu Hiểu định nhe nanh múa vuốt đôi co với Lâm Kính Trạch, nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Lâm Kính Trạch rút điện thoại ra xem, thấy đó là số của Lý An Ni liền tỏ ý bảo Lâm Hiểu Hiểu im lặng, sau đó nghe máy: “Cục cưng, tìm anh có chuyện gì?”
“Em nhớ anh mà.” Lý An Ni cười nũng nịu rồi hỏi, “Kính Trạch, anh Cố không sao chứ?”