Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 223 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Bây giờ An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn và An An khá hợp nhau, nên trong lòng không còn căng thẳng như lúc trước nữa, cô để cháo trên bàn, hỏi: “Khỏe hơn chưa?”



“Đỡ một chút rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, rồi lại nói với An An bằng giọng tiếc nuối: “Tiếc là tay chú bị thương rồi, nếu không chắc chắn chú sẽ bế con.”



“Thế con bế chú nhé!” An An nói xong thì bò đến giường bệnh của Cố Thiên Tuấn.



“An An, ngoan nào! Bây giờ chú Cố đang bị thương, con ngồi yên bên cạnh chú là được rồi.” An Điềm dùng ánh mắt cấm cản An An quậy phá.



“Dạ vâng.” An An tiếc nuối ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh của Cố Thiên Tuấn, sau đó cầm bàn tay của Cố Thiên Tuấn, rồi đặt bàn tay nhỏ mình vào trong tay của Cố Thiên Tuấn.



“Chú ơi, cảm ơn chú đã cứu mẹ con.” An An nhìn Cố Thiên Tuấn, khuôn mặt trẻ con rất nghiêm túc, “Con vốn định ôm cảm ơn chú, nhưng không ôm được thì chúng ta vẫn có thể nắm tay nhau!”



“Không sao, sau này còn nhiều cơ hội mà.” Cố Thiên Tuấn nắm chặt bàn tay của An An, bàn tay ấm áp khiến An An rất vui.



An Điềm đứng bên cạnh, thấy An An và Cố Thiên Tuấn vui vẻ bên nhau, lòng cảm thấy rối bời: Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ kết hôn đã bốn năm rồi, nhưng hai người vẫn chưa có con!



Bây giờ thấy Cố Thiên Tuấn thích An An như vậy là biết anh rất thích trẻ con, nếu anh và Chu Mộng Chỉ có con, nhất định anh sẽ rất vui. Bây giờ mình cũng không hận họ như trước nữa, hi vọng họ có thể nhanh chóng có con!



An Điềm thở dài trong im lặng rồi lại tươi cười, cô nhìn ân nhân cứu mạng mình hỏi: “Bây giờ ăn cháo không?”



“Được!” Cố Thiên Tuấn đưa mắt lên nhìn An Điềm, ánh mắt rất sáng.




An Điềm vừa dứt lời thì cảm thấy có gì đó không ổn, sao mình lại nói ra những lời như vậy? Dùng cái bát làm quà tặng cho ân nhân của mình, thực sự nhảm nhí, mà lại còn là bát đã dùng qua rồi chứ.



Đang lúc An Điềm muốn thu lại lời nói thì chuyện không ngờ xảy ra: Cố Thiên Tuấn nghe xong An Điềm nói thì gật đầu: “Được, cảm ơn, đúng là tôi rất thích cái bát này.”



An Điềm ngẩn người, không biết nên trả lời Cố Thiên Tuấn thế nào



An An cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Chú Cố à chú thích sưu tập bát à? Mẹ con cùng con ăn vặt, mỗi lần còn cái cuối cùng mẹ đều nói, cái cuối cùng không ai được ăn, để mẹ sưu tập, mẹ còn bảo mẹ rất thích sưu tập.”



“À?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm rồi hỏi, “Rồi sau đó thế nào?”



“Sau đó mẹ nói với con, đồ ăn vặt và mẹ sưu tập đã bị siêu nhân mà con thích nhất lấy mất rồi. “ An An nói đến đây, đau lòng nói, “Đó là siêu nhân mà con thích nhất, để siêu nhân lấy đi cũng không sao, nhưng đồ mà mẹ vất vả sưu tập mất rồi, nên mỗi lần còn món cuối cùng, con luôn chủ động nhường cho mẹ, không để mẹ phải buồn nữa.”



“Thế à?” Cố Thiên Tuấn chau mày gật đầu, sau đó xoa đầu An An, giọng nói cảm thông, “An An đúng là đứa trẻ ngoan.”



Cố Thiên Tuấn nói xong liền cười với An Điềm: Anh thật chưa bao giờ gặp An Điềm mà An An kể.



Khi kết hôn, An Điềm luôn e thẹn ngại ngùng dành hết tất cả đồ vật cho bản thân; sau bốn năm gặp lại mình, cô lúc nào cũng mang đầy sự đay nghiến hung dữ.



Nhưng ánh mắt lừa dối, gạt đứa con ruột của mình thì anh chưa từng gặp qua bao giờ.