Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 233 :
Ngày đăng: 16:20 19/04/20
Tuy tiếng ho này là giả, nhưng mục đích hoàn toàn khác nhau.
“Sao lại ho rồi?” An Điềm cau mày, “Trước ngày anh ra viện, tôi thấy thần sắc anh rất tốt mà.”
“Ho thật rồi, toàn thân uể oải.” Cố Thiên Tuấn cười thầm, giọng nói vẫn còn yếu lắm, anh cũng mới phát hiện gần đây, thì ra bản thân còn có tài diễn nữa.
“Nghiêm trọng vậy sao?” An Điềm vốn không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không còn hận Cố Thiên Tuấn nữa, tuy không thể làm bạn, nhưng vì lịch sự cô hỏi, “Là lý do gì mà trở bệnh nặng thế? Khám bác sĩ chưa?”
“Bệnh của tôi bác sĩ không chữa được.” Cố Thiên Tuấn nói xong thì nhẹ nhàng thở dài, An Điềm nghe như anh mắc phải một căn bệnh nan y vậy.
“Không phải chứ, nghiêm trọng vậy sao?” An Điềm lo lắng vì câu nói của Cố Thiên Tuấn, “Đến bác sĩ cũng không chữa được sao?”
“Đúng.” Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm lắng và có sức hút, “Chỉ có cô mới có thể chữa được thôi.”
“Tôi có thể chữa?” An Điềm cảm thấy bối rối, “Đùa gì thế? Anh bị bệnh gì mà chỉ có tôi mới chữa được?”
“Bệnh tương tư.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn cực kỳ điềm tĩnh.
“Bệnh tư tương?” An Điềm ngẩn người ra.
“Đúng vậy An Điềm, tôi nhớ cô quá.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn trở nên trịnh trọng, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ở trong căn biệt thự này, anh đã không còn là chính mình được nữa, chỉ có gọi điện thoại cho An Điềm thì mới cảm thấy nhẹ nhàng được một chút.
“Hả... Cố Thiên Tuấn thần kinh anh có vấn đề nên gây nên chứng loạn ngữ hả? Bây giờ không kiềm chế được bản thân nên nói năng tào lao à!” An Điềm phản ứng lại, Cố Thiên Tuấn vốn dĩ không có bệnh, anh nói những lời nói này chỉ để trêu ghẹo mình thôi!
An Điềm phản ứng có chút tức giận: “Cố Thiên Tuấn, anh đừng quên, anh là người đã có vợ rồi!”
“Tiểu Điềm.” Giọng nói của Lý Tư Kỳ khàn khàn lại không có sức sống, giống như là người bệnh lâu năm không thể chữa được.
An Điềm vừa nghe giọng nói này, cô lo lắng hỏi ngay: “Tư Kỳ, cậu sao vậy?”
“Tiểu Điềm.” Lý Tư Kỳ lại gọi tên An Điềm lần nữa, rồi đột nhiên òa khóc.
“Tư Kỳ, rốt cuộc sao rồi?” An Điềm sốt ruột đi qua đi lại, “Cậu đừng khóc!”
An Điềm vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng kêu nhỏ của một người phụ nữ truyền lại từ trong xe cách đó không xa, cùng với tiếng kêu phụ nữ thì chiếc xe cũng lắc lư theo.
Vì An Điềm đang lo lắng cho Lý Tư Kỳ nên không chú ý đến chiếc xe đang lắc lư nhẹ này.
Nhưng hai người trong xe đã nhìn thấy An Điềm.
“Kích thích không?” Trần Hòa Thành đè mạnh Lý An Ni xuống, những giọt mồ hôi rơi xuống bầu ngực của Lý An Ni.
“Mẹ kiếp.” Lý An Ni gò má ửng đỏ, thở hổn hển, cô nghiến chặt răng để mình không phát ra tiếng động, “Anh có nhanh lên không! Ở đây rất đông người! Lỡ như bị người ta phát hiện thì sao đây!”
“Nhanh một chút? Em chịu không?” Trần Hòa Thành nói xong thì dùng sức đẩy lưng tới, khiến cho Lý An Ni ở dưới tiếp tục thở hổn hển.
Thấy Lý An Ni phản ứng nhạy cảm như vậy, Trần Hòa Thành đắc ý cười an ủi: “Em không phải lo người khác nhìn thấy. Hôm nay em ngoan như vậy, không giống những lần trước phản kháng lại, thì anh làm sao nỡ để người khác phát hiện ra anh và em đang gì gì chứ!”
Trần Hòa Thành vừa nói vừa thả lỏng cảnh tay trắng nõn nà của Lý An Ni.