Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 235 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Ôn Minh nhìn An Điềm, lại nhìn vào Lý Tư Kỳ đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng đi theo An Điềm đến hành lang của bệnh viện.



Hành lang ở phòng bệnh rất đông người qua lại, An Điềm cứ như thế nhìn chằm chằm Ôn Minh, bỗng nhiên cảm giác không hề quen biết người này, một người văn vẻ lịch sự như vậy, luôn có con mắt tinh tường, ngũ quan hài hòa mang phong cách thư sinh, nhìn vào rất đáng tin cậy.



Anh ta bắt đầu theo đuổi Tư Kỳ từ năm nhất đại học! An Điềm cũng đã từng tận mắt chứng kiến Ôn Minh đã yêu thương Tư Kỳ biết nhường nào, ban đầu họ ân ái với nhau ra sao.



Ngay cả An Điềm cũng cảm thấy, Ôn Minh là một người đàn ông hiếm có, nhưng một người đàn ông như vậy sao lại phản bội vợ, đi tìm gái ở ngoài chứ?



An Điềm có chút không hiểu, cô luôn luôn không biết nhìn người.



“Tư Kỳ cô ấy…thế nào rồi?” Ôn Minh tránh né ánh mặt của An Điềm hỏi.



“Vừa nãy khóc cạn nước mắt, bây giờ ngủ rồi.” Giọng nói của An Điềm không hề dịu dàng.



“Khi nào tôi có thể gặp Tư Kỳ?” Ôn Minh ngẩng đầu với dáng vẻ tội nghiệp.



An Điềm lạnh lùng cười: “Cái này phải xem khi nào Tư Kỳ muốn gặp anh.”



“Cô để tôi gặp Tư Kỳ, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi.” Giọng của Ôn Minh như van xin.



“Cái này tôi không thể quyết định được đâu.” An Điềm lạnh lùng, “Nhưng Tư Kỳ lại muốn gặp người phụ nữ kia, anh đưa số điện thoại cô ta cho tôi.”



“Không được! Không thể gặp cô ấy!” Ôn Minh bộ dạng đáng thương lúc nãy nãy lập tức như con mèo bị đạp trúng đuôi, giận dữ nói, “Gặp cô ấy làm gì? Đây là chuyện giữa tôi và Tư Kỳ, không liên quan đến cô ấy.”
“Cố Cố Cố... Cố Thiên Tuấn!” An Điềm nhìn đôi tay đang run rẩy, chỉ về phía Cố Thiên Tuấn từ trên trời rơi xuống, nhất thời quên mất suy nghĩ.



“Cố Cố Cố... Cố Thiên Tuấn!” Ôn Minh cũng run rẩy đôi tay, chỉ vào Cố Thiên Tuấn, anh ta sững sờ một lúc mới nhớ ra người ở trước mặt chính là Cố Thiên Tuấn giàu có quyền lực nhất ở thành phố H! Anh ta lại có vinh dự được gặp người giàu nhất, mà còn trong hoàn cảnh này nữa chứ!



“Ê! Làm gì mà bắt chước tôi nói chuyện vậy!” An Điềm nhầm vấn đề quan trọng, cô quay sang, trừng mắt nhìn Ôn Minh.



“Đúng, anh làm gì mà bắt chước An Điềm nói chuyện vậy?” Cố Thiên Tuấn đi đến bên cạnh của An Điềm, đối diện với Ôn Minh, hình như Ôn Minh đang ức hiếp An Điềm vậy.



Biểu cảm của anh rõ ràng là đang nói: An Điềm rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.



“Tôi tôi tôi...” Ôn Minh mễm nhũn chân, trước giờ anh ta không hề biết thế lực của An Điềm lại to lớn như vậy, quen cả người giàu nhất thành phố H, chỉ cần Cố Thiên Tuấn ho nhẹ thôi là anh ta sẽ bị đè bẹp dễ dàng như một con kiến!



An Điềm thấy Ôn Minh sợ rồi, cũng không hỏi tại sao Cố Thiên Tuấn lại xuất hiện ở đây mà trực tiếp tiến về trước, hai tay chống nạnh hỏi: “Đúng, anh ta là bạn của tôi? Có tin là tôi bảo anh ta cho anh một trận không!”



Ôn Minh run rẩy nhìn An Điềm rồi lại nhìn Cố Thiên Tuấn ở phía sau An Điềm



Cố Thiên Tuấn nghiêm nghị tiến về trước một bước, còn làm động tác vén tay áo lên, giống như là đang nói: Chỉ cần An Điềm hạ lệnh là anh sẽ ra tay ngay!



Ôn Minh run cầm cập, lại quay sang nhìn về phía cách đó không xa, những vệ sĩ đồ đen đi theo Cố Thiên Tuấn, họ cũng đi theo Cố Thiên Tuấn làm động tác vén tay áo.



“Thụp” một tiếng, Ôn Minh sợ hãi quỳ xuống đất, tiếp tục run rẩy: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả.”