Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 240 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Cố Thiên Tuấn lại bị mắng lần nữa, cảm thấy rất ngơ ngác, anh liền bước lên chặn đường An Điềm, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô bằng khuôn mặt đáng thương, muốn được bênh vực.



An Điềm cười hơi ngượng ngùng, rồi vội quay sang nói với Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ, dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện lắm, cậu không biết đâu, về nhà mình sẽ kể cho cậu nghe, cậu ra ngoài chờ mình trước có được không?”



Lý Tư Kỳ do dự nhìn An Điềm, đến khi An Điềm liên tục gật đầu khẳng định với cô rồi, cô mới chịu bước ra khỏi quán cà phê.



Thấy Lý Tư Kỳ đi rồi, An Điềm liền bước đến trước mặt Cố Thiên Tuấn cúi đầu nói: “Cố Thiên Tuấn, việc hôm nay cảm ơn anh.”



“Cũng được, lần này còn biết cảm ơn chứ không mắng tôi là tên khốn.” Cố Thiên Tuấn nhún vai, cảm thấy lần này mình đến đây không uổng công.



“Tiếp theo cô định làm gì?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm hỏi, “Tiếp tục giúp bạn cô à?”



“Đúng rồi, phải giải quyết triệt để chuyện của Tư Kỳ thì tôi mới yên tâm được.” An Điềm trịnh trọng nói.



“Vậy phải làm thế nào thì chuyện của bạn cô mới xem là được giải quyết?” Cố Thiên Tuấn hỏi.



An Điềm vuốt cằm nói: “Phải giúp Tư Kỳ li hôn với tên khốn đó, sau đó xem tiếp ý của Tư Kỳ thế nào.”



“Được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.



“Được cái gì mà được? Chuyện này chẳng có dây mơ rễ má gì với anh cả có hiểu không?” An Điềm nói xong chợt nhìn Cố Thiên Tuấn bằng ánh mắt nghi hoặc rồi hỏi to, “Này, mà sao anh lại xuất hiện ở đây nhỉ?”



“Nếu tôi không xuất hiện ở đây thì chắc cô đã bị đám phụ nữ đó ức hiếp rồi.” Cố Thiên Tuấn thản nhiên nhìn An Điềm.



“Có nghĩa là, anh vì tôi nên mới đến đây à?” An Điềm hỏi bằng vẻ mặt gian xảo, rồi lại chọc anh theo đúng cái cách như hôm đến mượn tiền của anh, “Anh đang quan tâm tôi đúng không?”




“Nhưng Tư Kỳ tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, vả lại còn có cả Mỹ Mỹ, nếu sau này muốn tái hôn…”



Bố Lý Tư Kỳ lại ngắt lời mẹ cô, nghiêm nghị nói: “Con gái chúng ta lớn tuổi lúc nào? Có Mỹ Mỹ rồi thì đã làm sao? Mà nhất định phải tái giá sao? Nếu Tư Kỳ muốn cả đời không kết hôn thì tôi sẽ nuôi nó cả đời!”



“Bố…” Nghe đến câu ấy, Lý Tư Kỳ trước nay luôn tỏ ra mạnh mẽ vui vẻ trước mặt bố mẹ, lúc này cũng không kìm được nước mắt nữa, cho dù có mất đi thứ gì đi nữa thì cô cũng vẫn luôn còn bố mẹ, bạn bè và con gái, tất cả những điều ấy cũng đủ khiến cô hạnh phúc vô ngần rồi.



“Tư Kỳ, đừng khóc nữa con, từ từ nói.” Bố Lý Tư Kỳ đưa tay lau nước mắt cho con gái, dịu dàng đau lòng nói.



Còn mẹ Lý Tư Kỳ đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt uất ức của Lý Tư Kỳ thì cũng không kìm được mà đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.



An Điềm thấy thế thì liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, bây giờ phòng bệnh này là không gian riêng của Tư Kỳ và bố mẹ cô ấy, cô là bạn của Tư Kỳ thì không nên làm phiền.



An Điềm bước ra ngoài hành lang bệnh viện, nhìn mọi người xung quanh, màu trắng trong bệnh viện có hơi nhức mắt, còn mùi thuốc sát trùng ở mọi ngóc ngách cũng hơi khó chịu.



An Điềm xoa xoa mũi, trong lòng cảm khái: Những người có bố mẹ thương yêu thật là tốt, cho dù họ chưa kết hôn hay đã lấy chồng thì ở trước mặt bố mẹ, họ mãi mãi vẫn là những đứa trẻ. Những khi phải chịu uất ức thì bố mẹ sẽ luôn thương yêu họ, giúp đỡ họ một cách vô tư lự.



Nhưng còn cô thì sao? An Điềm càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, mẹ cô đã qua đời từ khi cô còn bé, còn người bố duy nhất thương yêu cô thì cũng đã qua đời mấy năm trước, một mình cô sống cô độc bao nhiêu năm qua, không hiểu sao có thể cầm cự được.



Nghĩ đến đây, An Điềm tự cười mình, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn ra xung quanh, cảm thấy tốt nhất đừng nghĩ những chuyện này nữa, những chuyện buồn càng nghĩ sẽ càng thấy nhiều, hay là nghĩ đến những chuyện vui đi.



Nhưng An Điềm còn chưa kịp nghĩ thì chợt trông thấy một bóng người đang đi như chạy về phía của cô.



An Điềm định thần nhìn kĩ, thấy người đó chính là Ôn Minh!