Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 272 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn mới phát hiện mình đùa hơi quá, nên vội kéo tay An Điềm lại.



“Buông tôi ra!” An Điềm dứt khoát gạt tay ra, cô không ngừng rơi nước mắt, cô muốn gạt tay của Cố Thiên Tuấn ra nhưng sức lực của Cố Thiên Tuấn mạnh như vậy, nên cô có làm thế nào cũng không gạt ra được.



“Anh không buông, bây giờ không, sau này cũng không.” Cố Thiên Tuấn nắm chặt tay của An Nhiên, nghiêm túc nói.



“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm nghiến răng, cô trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, bộ dang như muốn nổi điên lên.



Nhưng ngay cả bản thân của An Điềm cũng không ngờ là cô lại không kiềm chế được khóc òa lên, cô há hốc miệng, nước mắt chảy xuống: “Cố Thiên Tuấn, anh trêu người như thế sao, vui lắm sao?”



Vừa nãy cô cứ tưởng Cố Thiên Tuấn chết thật rồi, lúc đó cô cảm thấy như trời sập xuống vậy!



“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn đau lòng, anh nhẹ nhàng kéo tay của An Điềm muốn ôm cô vào lòng.



“Anh cút đi!” An Điềm lạnh lùng nhìn Cố Thiên Tuấn, gân cổ lên đứng tại chỗ.



“An Điềm, xin lỗi, anh...”



“Hai người đang làm gì vậy?”



Lâm Hiểu Hiểu từ xa cất giọng gọi, khiến cho Cố Thiên Tuấn và An Điềm giật cả mình, họ cùng lúc quay đầu, nhìn Lâm Hiểu Hiểu đang mặc áo tắm chạy vội đến chỗ họ.



An Điềm vội gạt tay Cố Thiên Tuấn ra rồi lùi lại một bước.



“An Điềm, anh ba!” Lâm Hiểu Hiểu chạy như bay đến trước mặt An Điềm và Cố Thiên Tuấn, cô nghi ngờ nhìn qua hai người, “Từ xa là tôi đã thấy hai người lôi lôi kéo kéo rồi, hai người đang làm gì vậy?”



Cố Thiên Tuấn thờ ơ nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi nói: “Chúng tôi...”



“Vừa nãy tôi vô ý trượt chân, anh Cố đây đã đỡ tôi lại.” An Điềm vội ngắt lời của Cố Thiên Tuấn rồi lật đật giải thích.
“Phá hoại tình cảm của anh ba và chị ba còn nói lý nữa à!” Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng nói, “An Điềm, tôi không ngờ cô lại u mê không tỉnh ngộ như vậy, đừng trách tôi không khách sáo!”



“Hiểu Hiểu!”



Tô Thanh Dương ở cách đó không xa, mặc chiếc áo khoác giản dị đi về hướng Lâm Hiểu Hiểu, mái tóc uốn quăn và khuôn mặt thanh tú được rọi sáng dưới ánh nắng mặt trời mùa đông, càng khiến anh trở nên say đắm lòng người hơn.



“Anh Tô.” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nơi mà An Điềm rời khỏi, trên mặt nở nụ cười bước đến tiếp đón.



“Vừa nãy tôi thấy cô tìm đi khắp nơi tìm An Điềm, đã tìm thấy chưa?” Tô Thanh Dương hỏi.



Vừa nghe Tô Thanh Dương nhắc đến chuyện của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu tâm trạng vừa nãy rất tốt trở nên lạnh lùng: “Tìm thấy rồi!”



“Ừ, vậy thì tốt.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Tuy đây là nơi du lịch, nhưng cũng là vùng hẻo lánh, hơn nữa khắp nơi đều là người đi du lịch, rất lộn xộn, cẩn thận một chút vẫn hơn.”



Lâm Hiểu Hiểu nghe Tô Thanh Dương quan tâm An Điềm thì càng tức giận, cô nhìn Tô Thanh Dương hỏi: “Anh Tô, anh cảm thấy con người An Điềm thế nào?”



“Sao lại hỏi như vậy?”



“Thì em hỏi anh đó, anh cảm thấy con người của An Điềm thế nào?!”



Tô Thanh Dương chần chừ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: “Tôi cảm thấy An Điềm rất tốt.”



“Vậy nếu như cô ấy không phải là người như anh nghĩ thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng, suýt chút nữa nói hết mọi chuyện cho Tô Thanh Dương biết.



Tô Thanh Dương nhìn về nơi xa, kiên định nói: “Tôi tin An Điềm.”



“Các người đều bị An Điềm gạt rồi!!!” Giọng nói của Lâm Hiểu Hiểu trở nên thánh thót, “An Điềm là người phụ nữ giả tạo, các người đều bị gạt rồi!”