Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 277 :
Ngày đăng: 16:21 19/04/20
“Còn nữa, cám ơn anh.” An Điềm cắn môi. Cô nhận ra mỗi lần mình gặp nguy hiểm, đều là Cố Thiên Tuấn xuất hiện kịp thời bên cạnh mình.
Mình đúng là nghiệt duyên chưa dứt, suốt đời cùng với Cố Thiên Tuấn cắt chẳng được, gỡ càng rối. An Điềm thở dài bất lực.
“Không cần cám ơn.” Trên khuôn mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn lộ ra vẻ mặt hớn hở chỉ có khi những đứa trẻ nhận được lời khen ngợi.
An Điềm nhìn vào vẻ mặt tự hào của Cố Thiên Tuấn, rồi liếc nhìn tay mình, sau đó vội vàng thả tà áo của Cố Thiên Tuấn ra. Cô cúi gầm mặt xuống và đi dép vào rồi nói: “Tôi đi trước đây, nếu không, các đồng nghiệp nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm.”
“Ai cho phép em đi?” Cố Thiên Tuấn vội bắt An Điềm ngồi lại trên giường. “Ngoan ngoãn ở lại đây để nghỉ ngơi.”
“Nhưng…”
“Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch đã về trước rồi. Ngoài Tô Thanh Dương ra, chắc không ai biết cô đang ở chỗ tôi đâu.” Cố Thiên Tuấn cưỡng chế đắp chăn cho An Điềm.
“Nhưng… Ưm…”
An Điềm trợn to hai mắt, không ngờ lời nói tiếp theo của mình đã bị Cố Thiên Tuấn dùng môi chặn lại. Cô cảm giác rằng Cố Thiên Tuấn đang hôn môi mình một cách vô cùng nhẹ nhàng, như thể đang che chở cho thứ gì đó.
Trái tim trong lồng ngực đang đập dữ dội. An Điềm hoảng hốt đưa tay ra, cố gắng đẩy Cố Thiên Tuấn ra khỏi mình, nhưng tay cô đã bị anh chụp lấy rất đúng lúc.
Nụ hôn của Cố Thiên Tuấn rơi trên môi, trên khóe miệng, trên má của An Điềm, và cuối cùng đến bên tai cô: “Ngoan ngoãn ở lại đây, nếu không, cứ nói thêm một câu, anh sẽ trừng phạt em như vậy một lần.”
Hơi thở ấm áp của Cố Thiên Tuấn quanh quẩn bên tai An Điềm, làm cô rùng mình cả người.
An Điềm cúi đầu xuống, trong lòng rối như tơ vò. Cô biết rằng Cố Thiên Tuấn làm vậy là không đúng, mình không chống cự cũng là không đúng.
Nhưng vào buổi tối kinh hoàng như đêm qua, sự xuất hiện kịp thời của Cố Thiên Tuấn, đã làm cô giờ đây không thể đẩy Cố Thiên Tuấn ra xa.
“Cộc, cộc, cộc…” Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh…”
“Cố Thiên Tuấn! Tô tổng!” Không biết từ khi nào, An Điềm đã ra khỏi giường. Lòng bàn chân cô vẫn còn nguyên vết thương lúc chạy trốn ngày hôm qua, nên cô phải đi cà nhắc, trông hơi buồn cười.
An Điềm đi đến trước cửa phòng cúi gằm mặt xuống, không nhìn vào bất kỳ ai. “Tô tổng, cám ơn anh đã quan tâm, tôi không sao. Cố Thiên Tuấn, tôi phải về đây.”
An Điềm nói xong liền bước ra ngoài.
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn nắm lấy cổ tay của An Điềm. “Em vẫn chưa khỏe hẳn, sao có thể…”
“An Điềm, để tôi đưa cô về!” Tô Thanh Dương giữ vai An Điềm, giọng nói trong trẻo và kiên quyết, nhưng không thèm nhìn vào Cố Thiên Tuấn.
“Thôi không cần đâu, cả hai!” An Điềm ra sức giãy giụa.
Cố Thiên Tuấn và Tô Thanh Dương thấy cơ thể của An Điềm vẫn còn yếu, thế là cả hai đều lập tức buông tay ra.
“Tôi tự đi được!” Sau khi thoát khỏi bàn tay của hai người, An Điềm không thèm nhìn vào ai, chỉ vịn vào tường và đi tiếp về phía trước.
“An Điềm, cẩn thận.” Tô Thanh Dương nhìn vào bóng dáng đi lại khó khăn của An Điềm, không kìm được lòng và bước tới, một lần nữa giữ vai cô. “Có cần tôi giúp cô không?”
“Không cần đâu.” An Điềm lắc đầu và tiếp tục tiến lên từng bước.
Cố Thiên Tuấn nhìn thấy điều này, cuối cùng cũng biết lý do tại sao Tô Thanh Dương đã cố gắng bấy lâu nay nhưng vẫn giậm chân tại chỗ. Anh khẽ cười và bước về phía trước.
Tô Thanh Dương và An Điềm đều chưa kịp có phản ứng gì, Cố Thiên Tuấn đã duỗi đôi tay to lớn ra và bế An Điềm lên. Anh bước đôi chân dài và đi về phía trước một cách thận trọng.
“Cố Thiên Tuấn, anh làm gì vậy? Mau đặt tôi xuống!” An Điềm đã bị giật mình.