Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 300 :
Ngày đăng: 16:21 19/04/20
Trời ơi, rốt cuộc mình đang sống trong một tập thể gì vậy? An Điềm gào khóc bi thương trong lòng.
Ngay lúc An Điềm đang than vãn thì Lily bước vào. Cô nhìn vào các nhân viên đang hào hứng và nói: “Tổng tài của Tập đoàn Cố Thị sắp đến rồi, bây giờ mọi người đến tập họp ở hội trường để chào đón Cố tổng.”
Lily vừa dứt lời, các nhân viên trong văn phòng lập tức chạy ra ngoài như một cơn lốc.
Chớp mắt, trong văn phòng chỉ còn lại An Điềm, Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy.
An Điềm quay sang nhìn hai người họ, biết rằng họ thường xuyên gặp mặt Cố Thiên Tuấn.
Nhưng mình chỉ là một nhân viên quèn, vì vậy không thể tỏ ra điềm tĩnh như thế được. Nghĩ vậy, An Điềm vừa giậm chân vừa vỗ tay, giả vờ đang rất phấn khích: “Trời ơi, sắp được gặp Cố tổng rồi, phấn khích quá, phấn khích quá.”
An Điềm nói rồi chạy ra ngoài. Cô biết, sau lưng mình chắc chắn sẽ có ánh mắt khinh khi của Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy.
Khi An Điềm đến hội trường, mọi người đã xếp thành hàng. Dương Thanh Lộ đứng ở hàng đầu tiên, còn là hàng chính giữa nhất, bây giờ đang nhìn về phía trước với ánh mắt long lanh.
Có lẽ Khưu Doanh Doanh đang cố gắng cạnh tranh, nên đang đứng giữa hàng thứ hai. Còn An Điềm, đành phải tìm một góc và đứng đó.
Chờ sau khi An Điềm đã yên vị, Chu Mộng Chỉ mới đủng đỉnh đi tới. Còn anh chàng Trương Hiển Hy kia thì không đến luôn.
An Điềm nhún nhún vai, nghĩ rằng Trương Hiển Hy không đến cũng rất bình thường. Dù gì anh ấy là do Cố Thiên Tuấn mời đến, không biết tình cảm sâu đậm như thế nào, cần gì phải gặp mặt bây giờ.
Còn Chu Mộng Chỉ thì vẫn phải làm ra vẻ, nên cô ta mới đến đây. Nhưng sau khi đến nơi, cô ta nhìn quanh, nhận thấy những vị trí tốt đều đã bị chiếm sạch, vì vậy đành miễn cưỡng đứng bên cạnh An Điềm.
Chu Mộng Chỉ vừa đứng vào hàng, bên ngoài đại sảnh liền vang lên tiếng bước chân hàng loạt.
Cố Thiên Tuấn nói xong với Dương Thanh Lộ thì quay người đi đến phòng hội nghị, các nhân viên có mặt để đón tiếp Cố Thiên Tuấn cũng đi theo sau. An Điềm liếc nhìn Chu Mộng Chỉ vẫn đang tức giận, rồi lặng lẽ đi theo nhóm nhân viên đến phòng hội nghị.
Cố Thiên Tuấn ngồi ở ghế chính giữa nhất của phòng hội nghị, hai bên lần lượt là Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch. Và ngồi bên cạnh hai người họ là Dương Thanh Lộ và Trương Hiển Hy.
Vì An Điềm và Chu Mộng Chỉ rời đi sau cùng, nên khi đến phòng hội nghị, hai người chỉ có thể ngồi trong góc.
Mặc dù dự án này, với Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch mà nói, đã là một dự án lớn. Nhưng trong mắt Cố Thiên Tuấn, dự án đó không phải là gì. Lần này anh đầu tư vào dự án này không phải để kiếm tiền, vì vậy, vào phòng hội nghị mới nói vài câu thì đã đi công tác.
Tất nhiên, trước khi Cố Thiên Tuấn rời đi, vẫn là Dương Thanh Lộ chen ra phía trước để tiễn Cố Thiên Tuấn.
Sau hơn nửa ngày căng thẳng, các thành viên của nhóm dự án cuối cùng cũng sống sót. Khưu Doanh Doanh nằm bò trên bàn với vẻ mặt tiếc nuối, nhìn vào An Điềm và nói: “Chị An Điềm, thật tiếc quá! Hôm nay chú đẹp trai không đến, mà đến cùng Cố tổng lại là một trợ lý nữ!”
“Vậy cho nên, an tâm làm việc là tốt, còn suy nghĩ lung tung thì cuối cùng chỉ tốn công vô ích thôi!” An Điềm vừa vẽ vừa kiên nhẫn khuyên nhủ Khưu Doanh Doanh.
“Ài, tâm trạng em vẫn rất tệ!” Khưu Doanh Doanh ngửa mặt lên và thở dài. Cô nắm lấy tay của An Điềm và nói một cách buồn bã: “Chị An Điềm, cùng em đi thải độc nào.”
“Thải độc? Thải độc là sao?” An Điềm hỏi mà không hiểu.
“Thì là đi vệ sinh với em đó!” Khưu Doanh Doanh giải thích qua loa một câu rồi kéo tay An Điềm và chạy vào phòng vệ sinh. Khi hai người vừa chạy đến cửa phòng vệ sinh, họ liền nghe thấy tiếng bàn tán phát ra từ bên trong.
“Ái chà, Thanh Lộ à, lần này cô được nở mày nở mặt rồi nhé. Vừa nãy tôi thấy Cố tổng nhìn cô mấy lần lận đấy!” Một nữ nhân viên đứng trước gương, vừa trang điểm lại vừa nói bằng giọng ngưỡng mộ.
Dương Thanh Lộ nhếch môi lên cười, vừa thoa môi bằng thỏi son Gucci màu đỏ, vừa nói nhẹ nhàng: “Mỗi người đều có số phận riêng của mình mà, đôi khi may mắn đến, có muốn cản cũng không cản được.”