Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 308 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Buổi tối, vầng trăng non treo trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, dấu vết của mùa xuân đã càng lúc càng rõ rệt, đến ngay cả gió đêm cũng không còn quá lạnh lẽo mà đã mang một chút hơi ấm.



Dương Thanh Lộ mặc bộ đồ thể thao màu đen, như thường lệ chạy bộ ra khỏi nhà mình.



Để giữ vóc dáng đẹp và sức khỏe tốt, tối nào Dương Thanh Lộ cũng ra ngoài chạy bộ, cô luôn tâm niệm rằng phụ nữ phải có quyết tâm thì mới có thể trèo cao được!



Vươn đôi chân dài của mình, Dương Thanh Lộ vừa điều chỉnh hơi thở vừa chạy ra khỏi nhà, hướng về phía công viên ở gần đó.



Gió đêm ấm áp thổi qua, có vài người cũng đang chạy bộ trong công viên, Dương Thanh Lộ rẽ vào một ngã rẽ, chạy theo lộ trình bình thường của mình.



Lúc này, ở một bụi cây cách đó không xa chợt có tiếng động lạ phát ra, Dương Thanh Lộ liền chạy đến xem, càng đến gần thì càng nghe rõ âm thanh phát ra từ đó.



Bụi cây cứ liên tục phát ra tiếng sột soạt, cành lá rung rinh dữ dội, và nghe rõ nhất là tiếng thở nặng nề dồn dập của nam nữ hòa quyện vào nhau.



Dương Thanh Lộ đứng cạnh bụi cây khẽ nhướn mày, sau đó hé đôi môi dày gợi cảm của mình lên mà quát lên châm chọc: “Này, các người đang làm cái gì đấy?”



Đôi nam nữ trong bụi cây lập tức sợ đến mức ngã ra đất, sau đó vội vàng mặc quần áo vào rồi sợ sệt hỏi: “Ai đấy?”



Dương Thanh Lộ nở nụ cười đắc ý rồi quay người chạy đi mất.



Khi hai người đó bước ra khỏi bụi cây thì Dương Thanh Lộ đã chạy mất tăm mất tích rồi.



Bóng của cô đổ dài trên mặt đất, do vừa mới chọc ghẹo phá hoại được chuyện tốt của người khác nên tâm trạng Dương Thanh Lộ đang rất vui. Chạy một lúc mệt rồi, khi đến bên bờ hồ công viên, Dương Thanh Lộ dừng lại ngắm cảnh đêm một lúc.




Dương Thanh Lộ lập tức bất giác lùi lại, suýt nữa đã trượt chân ngã xuống hồ, cô loạng choạng một lúc rồi quay đầu lại nhìn hồ nước sâu hai mét sau lưng mà nuốt nước bọt.



“Cũng được thôi, nhưng mà anh lùi lại nhường đường cho tôi đã!” Dương Thanh Lộ nhìn người bảo vệ càng lúc trông càng có vẻ kì lạ này rồi lấy hết can đảm quát lên.



Nhưng người bảo vệ đó không những không lùi lại mà còn bước lên một bước, lúc này cả người đã bước ra khỏi bóng cây.



Dưới ánh trăng mờ mờ và ánh sáng nhập nhoạng của đèn đường, Dương Thanh Lộ khó khăn lắm mới thấy được mặt của người đó.



Nhưng ngay khi vừa thấy rõ mặt của người bảo vệ nọ, Dương Thanh Lộ lập tức nhíu mày, thất thanh hỏi: “Anh… anh là bảo vệ mới đến à? Sao tôi ở đây mà chưa bao giờ gặp anh?”



“Bây giờ không phải gặp rồi sao?” Người bảo vệ nở nụ cười thâm hiểm rồi chợt đưa tay đẩy mạnh về phía trước.



Anh ta dùng hết sức lực đẩy vào người Dương Thanh Lộ, Dương Thanh Lộ đang đứng ở mép hồ vốn đã không vững rồi, thế nên chỉ kịp hét lên một tiếng “á” giữa màn đêm.



Nhưng lúc này, những người ở gần đó đều đang bận việc riêng của mình, không quan tâm nhiều đến tiếng hét ấy, dạo gần đây có rất nhiều người thích giở trò quấy rầy người ta hành sự, thế nên ai cũng nghĩ tiếng hét ấy chẳng qua chỉ là muốn trêu ghẹo mấy cặp tình nhân mà thôi.



“Cứu… cứu tôi với! Ọc ọc…” Dương Thanh Lộ rơi xuống nước, cố gắng vùng vẫy, cô đưa tay lên cao cầu cứu, nhưng cứ mãi chới với, cuối cùng dần dần chìm xuống nước.



Người mặc đồ bảo vệ kia vẫn đứng yên trên bờ, chăm chú nhìn mặt nước, cho đến khi tiếng quẫy nước dưới hồ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ rồi bình lặng trở lại.



Anh ta vẫn tiếp tục đứng bên hồ một lúc lâu nữa, sau khi xác nhận người vừa rơi xuống hồ kia đã thật sự chìm rồi mới thong dong rời đi.