Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 316 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


“Anh đi chết đi.” An Điềm thật sự hoàn toàn bó tay với Cố Thiên Tuấn, dường như câu nào anh nói ra cũng đều có thể khiến cô nổi điên, “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”



“Đến nơi rồi em sẽ biết.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm qua gương chiếu hậu, nhoẻn miệng cười.



“Cố Thiên Tuấn, tôi thấy việc gì anh làm cũng đều không đúng cả.” An Điềm thấy mình có nổi nóng lên thì cũng chẳng ngăn được sự tự tiện của Cố Thiên Tuấn, thế nên đổi sang thái độ ôn hòa rồi bắt đầu lên lớp, “Theo tôi thấy, vào thời điểm không còn sớm thế này thì anh nên về nhà. Tuy trước đây tôi không chúc phúc cho cuộc hôn nhân của anh và vợ anh, nhưng sau hai lần anh cứu tôi thì tôi đã tha thứ cho anh rồi, cho nên tôi thật lòng khuyên nhủ anh đấy.”



An Điềm nói một tràng dài như thế, nhưng Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không nghe, chỉ bình thản nói: “Em thắt dây an toàn chưa?”



An Điềm không hiểu sao Cố Thiên Tuấn lại hỏi vậy, thế nên gật đầu hỏi: “Thắt rồi, có chuyện gì sao?”



“Ừ, thế thì tốt.” Cố Thiên Tuấn vừa nói xong thì lập tức đạp lên chân ga, ngay sau đó, chiếc xe lập tức như mọc thêm cánh, lướt như bay trên đường.



“Á á á!” An Điềm kêu lên thất thanh.



Nhưng Cố Thiên Tuấn lại càng tăng tốc nhanh hơn.



“Cố Thiên Tuấn! Anh! Cố Thiên Tuấn! Chạy chậm thôi!”



“Á á á, đằng trước! Đằng trước có xe kìa! Cẩn thận chút!”



“Á á á á, chiếc xe kia sắp tông vào kìa, sắp tông vào kìa! Cố Thiên Tuấn, anh dừng xe cho tôi, tôi chưa muốn chết, tôi chưa muốn chết!”



“Không ổn rồi, tôi buồn nôn quá! Anh mau dừng xe đi!”



Từ lúc Cố Thiên Tuấn tăng tốc xe thì An Điềm không còn tâm trạng giáo dục anh phải về nhà với vợ nữa, cả quãng đường chỉ ôm chặt dây an toàn, gào khóc bảo Cố Thiên Tuấn chạy chậm thôi.



Cuối cùng, Cố Thiên Tuấn lạng một vòng thật đẹp rồi tấp lại bên bờ sông.




Cố Thiên Tuấn lại ngẩng đầu lên, rất tự nhiên hôn vào môi An Điềm, nụ hôn của anh không bá đạo mạnh bạo như vừa rồi mà giống như đang nâng niu một báu vật vậy, vừa dịu dàng lại vừa cẩn trọng.



An Điềm lần này không còn sức lực đẩy Cố Thiên Tuấn ra nữa.



Cố Thiên Tuấn nhắm mắt, vẫn cứ dịu dàng kiên nhẫn hôn lên môi An Điềm, anh cảm thấy mình đã lâu lắm rồi không được ở bên An Điềm, cảm giác kìm nén được giải tỏa này thật sự rất sung sướng.



Nhưng đúng lúc đó, một chất lỏng mằn mặn chợt chảy qua kẽ răng Cố Thiên Tuấn, anh đưa mắt lên thì trông thấy An Điềm đang khóc.



“An Điềm…” Cố Thiên Tuấn vội buông An Điềm ra, trở nên lúng túng.



“Cố Thiên Tuấn, tôi cảm thấy chúng ta làm thế này không đúng.” Nước mắt An Điềm tuôn rơi, không phải vì sợ bị Cố Thiên Tuấn cưỡng hôn, mà là vì sợ bản thân sẽ càng ngày càng không kiểm soát được trái tim mình. Tuy Chu Mộng Chỉ đã làm cô tổn thương, nhưng nếu cô và Cố Thiên Tuấn bây giờ cứ tiếp tục làm chuyện này để khiến Chu Mộng Chỉ tổn thương thì chẳng phải cô cũng là loại người giống Chu Mộng Chỉ sao?



An Điềm có nguyên tắc và đạo đức của riêng mình, cô sẽ không bao giờ làm như thế.



“Xin lỗi.” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt An Điềm, anh rõ ràng đã dặn bản thân phải giải quyết xong hết mọi vấn đề thì mới cho An Điềm một câu trả lời, nhưng hễ trông thấy An Điềm thì anh lại không kìm được mà chủ động làm những chuyện này.



An Điềm hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn đi nơi khác, giọng nói đầy nét mệt mỏi: “Không sao. Nhưng mà, mong anh sau này đừng làm thế này nữa, nếu không thì tôi sẽ rất căm ghét bản thân mình.”



Ngón tay Cố Thiên Tuấn khựng lại, sau đó anh từ từ buông tay khỏi mặt An Điềm: “Anh biết rồi.”



An Điềm nuốt nước bọt, có vẻ như đang phải trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm rất dữ dội, sau đó bất lực nói: “Đưa tôi về nhà đi.”



Cố Thiên Tuấn gật đầu, bước ra khỏi xe vòng lên ghế tài.



Chiếc xe đỗ bên sông từ từ lăn bánh, hệt như muốn để cho gió đêm cuốn đi về nơi tận cùng của thế giới.