Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 329 :
Ngày đăng: 16:21 19/04/20
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến đại sảnh của tòa nhà công ty Cố Thị.
Vì việc Khưu Doanh Doanh sắp đem cơm trưa đến thì Cao Lỗi đã biết trước, nên khi hai người vừa đến đại sảnh của công ty thì đã có một nhân viên của phòng Hành chính đang đứng chờ họ.
“Xin chào! Cho hỏi là cô Khưu Doanh Doanh và cô An Điềm phải không?” Người nhân viên của phòng hành chính mỉm cười, nhìn vào An Điềm và Khưu Doanh Doanh hỏi.
“Vâng, chúng tôi đến tìm chú đẹp... À không, chúng tôi đến tìm anh Cao Lỗi. Tôi tên là Khưu Doanh Doanh.” Khưu Doanh Doanh trả lời một cách lịch sự với người nhân viên hành chính kia.
Người nhân viên hành chính rất lịch sự với Khưu Doanh Doanh và An Điềm. Cô khẽ gật đầu, đưa tay phải ra một cách lịch sự và nói: “Dạ vâng, mời đi theo tôi.”
An Điềm và Khưu Doanh Doanh đưa mắt nhìn nhau, và dưới sự hướng dẫn của người nhân viên hành chính kia, họ đã đến văn phòng của Cao Lỗi.
Khi hai người họ đến nơi, Cao Lỗi vẫn đang vùi đầu vào công việc. Trên chiếc bàn lớn có một đống công văn cao như núi, nhưng tuy nhiều mà vẫn không lộn xộn, tất cả đều được đặt ngay ngắn ở đó.
“Chú đẹp trai!” Khưu Doanh Doanh đứng ở cửa, gọi lớn tên Cao Lỗi rồi chạy đến bên anh.
“Em đến rồi.” Cao Lỗi ngẩng đầu lên, vào thời khắc nhìn thấy Khưu Doanh Doanh, đôi chân mày đang nhíu lại bỗng thư giãn hẳn ra. Anh đứng dậy nhìn vào Khưu Doanh Doanh vừa chạy đến trước mặt mình, bất giác đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Khưu Doanh Doanh.
“Vâng!” Khưu Doanh Doanh cố kìm nén sự thôi thúc muốn ôm chầm lấy Cao Lỗi, chỉ gật đầu một cái rụp.
Cô đặt hộp cơm trưa trong tay xuống, nhìn xung quanh một vòng, giả vờ như không biết gì và hỏi: “Ơ, chị gái xinh đẹp đó đâu rồi? Không phải chị ấy làm chung với chú à?”
“Chị gái xinh đẹp nào?” Cao Lỗi không có ấn tượng về một “chị gái xinh đẹp” nào trong đầu, trong lòng anh chỉ có Khưu Doanh Doanh là đẹp nhất thì phải. Nhưng những lời này, Cao Lỗi sẽ không bao giờ nói ra, chỉ sẽ lặp lại nhiều lần trong lòng mà thôi.
“Được, được, được!” An Điềm bị Khưu Doanh Doanh nói mà thấy hoa mắt chóng mặt. Cô giữ tay Khưu Doanh Doanh lại, không cho cô ấy lắc nữa. “Chỉ là, chị phải nói trước với em, có thể chị sẽ không hỏi được gì đâu đấy!”
Khưu Doanh Doanh nghe thấy An Điềm đã đồng ý, liền cười đến híp mắt: “Không sao, chỉ cần chị hứa là được, bởi vì em tin chị nhất định sẽ làm được mà!”
An Điềm lắc đầu bất lực, nhưng cũng không nói gì.
Thấy An Điềm đã hứa với mình, Khưu Doanh Doanh liền quay người lại và nhìn vào Cố Thiên Tuấn: “À này, Cố tổng, chị An Điềm có chuyện muốn nói với anh!”
“Ố?” Cố Thiên Tuấn nãy giờ luôn dõi theo An Điềm bỗng nổi hứng thú, anh nhướn mày lên. “An Điềm, cô muốn nói gì với tôi?”
“Việc này…” An Điềm bĩu môi và nhìn sang Khưu Doanh Doanh, vẻ mặt đầy ngượng ngùng. “Phải đấy, chị có chuyện gì muốn nói với Cố tổng chứ?”
“Chị tự suy nghĩ mà nói!” Khưu Doanh Doanh nói rồi kéo An Điềm đến trước mặt Cố Thiên Tuấn. “Vậy hai người nói chuyện đi, em phải ăn trưa với chú đẹp trai rồi!”
Khưu Doanh Doanh đã nói đến mức này rồi, An Điềm chỉ biết nhún nhún vai với Cố Thiên Tuấn: “Vậy chúng ta ra ngoài trước đi, đừng làm kỳ đà cản mũi nữa.”
“Được.” Cố Thiên Tuấn đồng ý ngay. “Nếu cô có chuyện muốn hỏi tôi, vậy hãy đến văn phòng của tôi nhé.”
An Điềm nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, cứ cảm thấy anh có âm mưu gì đấy, nhưng cô cũng không thể ở mãi trong văn phòng của Cao Lỗi, nên đành phải muối mặt cùng đi đến văn phòng của Cố Thiên Tuấn.
Văn phòng của Cao Lỗi cách văn phòng của Cố Thiên Tuấn rất gần, nên chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước cửa văn phòng anh, một trước một sau.