Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 343 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, Chu Mộng Chỉ mới từ từ cảm thấy khá hơn, bèn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được, Thiên Tuấn, anh đi làm việc đi. Nhưng mà, sau khi xong việc rồi nhất định phải về với em đấy!”



“Đương nhiên!” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Chu Mộng Chỉ, “Anh họ cũng đến cùng với anh, hôm nay việc của anh ấy không nhiều nên cứ để anh ấy ở lại với em đi, chứ nếu để em một mình thì chắc em sẽ buồn lắm.”



“Cảm ơn anh, Thiên Tuấn.” Chu Mộng Chỉ nói xong định sà vào lòng Cố Thiên Tuấn.



Nhưng Cố Thiên Tuấn lập tức làm như vô tình lùi về một bước, sau đó nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên nói với Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, anh phải đi đây, em nghỉ ngơi đi nhé.”



Chu Mộng Chỉ vừa mới sà vào không khí, thẫn thờ gật đầu: “Vâng.”



Cố Thiên Tuấn vừa quay lưng đi thì vẻ dịu dàng trên mặt lập tức mất sạch: Sắp rồi, những ngày tháng thế này sắp kết thúc rồi, mình nhất định phải cố kiên trì đến cùng!



Cố Thiên Tuấn đi được một lúc, Chu Hán Khanh liền bước vào phòng ngủ.



Chu Mộng Chỉ đang ngồi ngẩn người trên giường, thấy Chu Hán Khanh đến cũng chỉ nhướn mắt lên một chút rồi lại tiếp tục suy tư.



“Chuyện của em ở công ty, anh đã nghe Thiên Tuấn nói rồi, nếu em không muốn tiếp tục làm việc nữa thì về nhà đi.” Chu Hán Khanh biết Chu Mộng Chỉ là một người rất nhạy cảm và có lòng tự tôn cao, xảy ra chuyện như vậy ở ngay trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp chắc chắn sẽ khiến cô thấy rất khó chịu.



Ban đầu Chu Hán Khanh muốn cho Chu Mộng Chỉ đi làm để có thể rèn luyện một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thôi đi vậy, không nên để cô phải chịu khổ nữa, cứ vô lo vô nghĩ mà làm phu nhân cao ngạo cả đời cũng tốt, dù sao anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô.



“Cái công việc chết toi đó, ai mà thèm làm chứ?” Chu Mộng Chỉ vừa bĩu môi vừa ngồi hẳn người dậy, “Chỉ có điều, cho dù em có từ bỏ thì cũng không thể lén lút từ bỏ thế này được, sẽ rất mất mặt!”



“Thế em định làm gì?” Chu Hán Khanh vừa nói vừa đắp chăn lên cho Chu Mộng Chỉ.




Đúng rồi, Cố Thiên Tuấn vừa rồi không phải mới đến thăm Mộng Chỉ sao?



Mấy chuyện gần đây khiến Cố Thiên Tuấn đau đầu, cũng đúng là do cấp dưới của mình đã sơ suất gây ra.



Những điều Mộng Chỉ nói rõ ràng đều là sự thật, nhưng mà tại sao, mình lại cứ cảm thấy vẫn có gì đó không ổn vậy?



Thấy Chu Hán Khanh không nói gì nữa, Chu Mộng Chỉ liền cười khẩy rồi cảnh cáo: “Vậy nên, Chu Hán Khanh, sau này ở trước mặt tôi đừng có nói mấy lời phá hoại tình cảm giữa tôi và Thiên Tuấn nữa! Trừ phi anh muốn tôi ghét anh, trừ phi anh không muốn ở lại đây nữa!”



“Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh há hốc mồm, hốt hoảng vô cùng, “Mộng Chỉ, anh đối xử với em thế nào, em còn chưa rõ sao? Sao em có thể nói với anh như vậy?”



Chu Mộng Chỉ khoanh tay trước ngực, khó chịu hừ một tiếng: “Lúc trước anh đúng là rất thật lòng thật dạ với tôi, nhưng mà bây giờ thì tôi không biết nữa rồi! Anh nhìn cách cư xử dạo này của anh xem!”



“Mộng Chỉ! Anh…”



“Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa! Tôi thấy bực mình lắm rồi đấy!” Chu Mộng Chỉ nhăn mặt phẩy tay, “Tôi phải xuống ăn cơm, anh đi làm việc của mình đi!”



Chu Mộng Chỉ nói xong liền mang dép vào rồi bước xuống lầu.



“Mộng Chỉ, Mộng Chỉ!” Chu Hán Khanh vội vàng bước lên, định nói gì đó, nhưng Chu Mộng Chỉ không thèm quay đầu nhìn anh ta mà đi thẳng xuống lầu.



Chu Hán Khanh đứng ngây người tại chỗ, khẽ thở dài. Anh ta đưa tay xoa xoa cái trán nhức nhối của mình, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ?