Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 362 :
Ngày đăng: 16:22 19/04/20
“Được rồi, đã nói em đừng đụng đến chị ta, bây giờ bị một vố rồi chứ gì!” An Điềm trượt ghế đến cạnh Khưu Doanh Doanh, nói rất thấm thía.
“Nhưng mà, ngay cả những bản thảo cơ bản nhất cũng không nộp, chị ta còn đi làm để làm gì?” Khưu Doanh Doanh siết mạnh cây bút chì trong tay, nói với vẻ không hài lòng.
“Tô tổng và Lâm tổng cũng không nói gì, vậy chúng ta cũng đừng nói gì cả.” An Điềm vỗ vai Khưu Doanh Doanh rồi quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ.
Thật ra, trong lòng An Điềm, ít nhiều cũng có chút áy náy với Chu Mộng Chỉ. Tuy nhiên, sự áy này này cũng không quá nhiều. Năm đó, khi Chu Mộng Chỉ đã làm tổn thương cô, bây giờ cô ta chịu như vậy, cũng xem là gây nhân nào gặt quả đó.
“Hứ, không nói thì không nói. Nhìn chị ta thêm một cái là xem trọng chị ta rồi!” Khưu Doanh Doanh nói lầm bầm.
An Điềm cũng mỉm cười với vẻ bất lực, rồi trở về chỗ ngồi của mình và tiếp tục vẽ mẫu.
Lúc này, Thẩm Sở Hà đang ngồi cách đó không xa vẫy tay với Khưu Doanh Doanh, ra hiệu kêu cô mau đi qua đó.
Khưu Doanh Doanh không hiểu, nhưng cũng uể oải trượt ghế đến bên cạnh Thẩm Sở Hà. An Điềm cũng nhìn thấy, nhưng chỉ lắc đầu và tiếp tục vẽ mẫu.
Thẩm Sở Hà nhìn vào Khưu Doanh Doanh với vẻ mặt tươi cười rồi nói: “Xem em kìa, mặt giận như sắp méo luôn rồi kìa!”
“Em bị chọc tức đến vậy rồi, vậy mà chị còn cười được!” Khưu Doanh Doanh trợn mắt nhìn Thẩm Sở Hà với vẻ giận dữ.
“Chị nói này, em như thế thì chẳng ra thể thống gì cả!” Thẩm Sở Hà chỉ vào trán Khưu Doanh Doanh. “Cô ta chọc tức em, em không thể chọc tức lại cô ta à? Tự mình giận dỗi, đó là chuyện chỉ có túi trút giận mới làm thôi.”
“Vậy em còn có thể làm gì?” Khưu Doanh Doanh thở dài. “Chị An Điềm đã nói rồi, Lâm tổng và Tô tổng còn không nói gì nữa là.”
“Lâm tổng và Tô tổng có cách của họ, còn chúng ta có cách của chúng ta chứ!” Thẩm Sở Hà khéo léo dạy dỗ. “Em đã quên chuyện lần trước thiết kế của Chu Mộng Chỉ được Lâm tổng đề cử, sau đó bị mọi người phủ định rồi sao?”
Chu Mộng Chỉ đứng sững sờ tại chỗ trong một giây, rồi nói với vẻ dứt khoát: “Nếu cô vẫn biết điều như chuyện xảy ra lần trước, tôi cũng không có ý định tính toán với cô. Nhưng, cô lại không hề biết điều!”
“Tôi không biết điều? Vậy thì sao? Cô định đi nói với chồng cô, sau đó sa thải tôi?” An Điềm giận đến mức phải phì cười. Chu Mộng Chỉ làm vậy, chẳng phải cậy thận phận là phu nhân của tổng tài tập đoàn Cố Thị mà bắt nạt cô à?
Lời nói của An Điềm vừa thốt ra, các đồng nghiệp đang ngồi xem lại càng không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Chu Mộng Chỉ kết hôn rồi? Chồng cô ta là ai? Rốt cuộc có quyền lực thế nào mà có thể sa thải An Điềm? Là Tô tổng hay Lâm tổng? Nhưng, nhìn đâu có giống!
Ngay cả Khưu Doanh Doanh cũng sững sờ: Thì ra còn có rất nhiều chuyện mà mình không biết!
Thẩm Sở Hà ngồi yên trên ghế, trong mắt lộ ra một tia sáng vì được xem kịch hay: Nhóm dự án này đúng là náo nhiệt, mình chỉ tùy tiện nói thêm một câu, liền có kịch hay để xem rồi!
“Phải! Tôi muốn…”
“Mộng Chỉ, tôi thấy cô cần nghỉ ngơi.” Lúc này, Trương Hiển Hy nãy giờ luôn im lặng đã đứng dậy ngắt lời Chu Mộng Chỉ. “Tôi sẽ đưa cô về nhà trước. Nếu tiếp tục chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.”
Nghe thấy những lời của Trương Hiển Hy, Chu Mộng Chỉ nghiến răng với vẻ không cam tâm. Cô ta liếc nhìn An Điềm: Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
“Đưa tôi về nhà đi!” Chu Mộng Chỉ quay lại nhìn Trương Hiển Hy, rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Còn Trương Hiển Hy, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, sau khi liếc An Điềm một cái cũng bước ra khỏi văn phòng.
An Điềm bị ánh mắt đó của Trương Hiển Hy làm cho trấn tĩnh lại ngay lập tức. Cô buồn bực nhắm mắt lại: Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì thế? Ba lần bảy lượt tranh cãi với Chu Mộng Chỉ! Nếu thực sự cãi nhau, làm lộ thân phận của Chu Mộng Chỉ, người chịu thiệt chỉ có mình thôi!
“Chị An Điềm…” Khưu Doanh Doanh vẫn chưa thể hoàn hồn lại hẳn kéo tay áo An Điềm, và hỏi: “Vừa nãy chị và Chu Mộng Chỉ nói gì thế? Gì mà chồng của Chu Mộng Chỉ? Rồi gì mà sa thải chị nữa đó?”